Hiểu biết về vùng đất hỗn loạn trong sa mạc lại còn dùng súng thành thạo như thế, sao có thể chỉ là một tên ở rể của một gia tộc nhỏ tại Hải Dương, nước Hoa được?
Trong đầu Liệp Ưng chợt nảy lên vò số suy nghĩ ngổn ngang.
Sau khi bắn súng, Trần Hạo vác súng ra sau lưng rồi kéo Liệp Ưng mềm oặt đi như kéo một con chó chết.
Không lâu sau đó, anh kéo hắn ta tới trước gốc cây mà Tống Ninh Mòng đang trốn.
Thấy anh, cô bé suýt rơi nước mắt: "Anh rể, anh không sao cả, thật tốt quá, làm em sợ chết khiếp!"
Trần Hạo kéo cô bé ra khỏi hô cây, nói: "Em mau lái xe về nhà đi, nhớ là không được nói với bất cứ ai về chuyện hôm nay, đây là bí mật của chúng ta nhé!"
Tống Ninh Mông dùng sức gật đầu, trả lời: "Em đi, nhưng còn anh thì sao?"
"Đừng để ý tới anh, anh còn
việc riêng", anh đáp.
Tống Ninh Mông không ngốc, biết lúc này mà ở lại thì sẽ