Giống như một con thuyền đơn độc đã trải qua hàng ngàn giông bão, cuối cùng cũng tìm thấy bến đỗ, chẳng sợ bến đỗ này chỉ là nhất thời, chẳng sợ thời gian chỉ là thoáng chốc, thế này đã đủ để cô ấy tự chữa lành vết thương lòng.
Mà hiện tại, Trần Hạo không có tâm tình để hưởng thụ cảm giác gần gũi của hai người.
Anh cảm nhận được sự nguy hiểm ở gần đây, chỉ trong vài phút đã phát hiện ra xung quanh bọn họ xuất hiện một đám người không bình thường.
Người đàn ông đang đứng ở cửa hàng trên con phố đối diện, từ khi bước vào đó đã nhìn về phía họ không dưới mười lần!
Người quét rác ở phía trước đáng lẽ ra nên đeo dép cao su nhưng lại đeo giày quân đội!
Người đàn ông đứng trước cửa hàng bán lẻ ven đường mua thuốc lá, tưởng chừng như đang nghỉ ngơi hút thuốc, nhưng thật ra vẫn luôn quan sát tình hình bên này!
Chỉ trong chốc lát, Trần Hạo suy đoán, anh bị người ta theo dõi!
Là ai muốn theo dõi anh? Lại còn hành động chuyên nghiệp như vậy? Nháy mắt, hai khả năng lóe lên trong đầu Trần Hạo!
Ngay khi suy nghĩ này vừa xuất hiện, một người đàn ông mặt sẹo ở cuối con phố bỗng nhiên điên cuồng lao về phía họ, khiến cho những người xung quanh tức giận, chửi rủa ầm ĩ.
Tốc độ của mặt sẹo rất nhanh, mặc dù bị người ta truy đuổi nhưng trong mắt anh ta không hề có một chút hoảng sợ nào, khoé miệng còn hiện lên ý cười nghiền ngẫm!
Trong chớp mắt, từ tốc độ của mặt sẹo và khả năng di chuyển trong đám đông của anh ta, Trần Hạo suy đoán, người này nhất định là một cao thủ!
Gã mặt sẹo nhìn xung quanh, rất nhanh