Qua khoảng mười phút nữa, sau khi chắc chắn mình đã loại bỏ tám chín phần mười chất ứ đọng thì Trần Hạo hít sâu một hơi, quyết đoán rút kim châm ra rồi bình tĩnh cất nó lại vào trong túi.
Tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn nhau, thầm nghĩ, vậy là trị xong rồi à? Chỉ cần châm một cái?
Lưu Triết tỏ ra rất khó chịu: "Biết ngay anh sẽ bày trò để lừa gạt chúng tôi mà, đâm qua loa một cái rồi nói trị hết rồi là xong, dù sao đây cũng là chứng suy giảm trí nhớ ở người cao tuổi, sau này dù bệnh tái phát trở lại thì ông Hans cũng không tìm được anh đúng không?"
Trình Cảnh Lan lên tiếng: "Châm pháp này có phải châm Khai Vân hay không cần phải kiểm tra lại, hiệu quả trị liệu cũng cần phải xem lại! Cậu chắc chắn kiểu châm đó của cậu có tác dụng chứ?"
Trong thâm tâm ông ta cực kỳ không phục Trần Hạo, làm sao có thể chỉ đâm một cái rồi trị xong đơn giản thế được? Tuy nói thủ pháp dùng châm Khai Vân để đâm vào huyệt sinh tử của Trần Hạo vừa rồi đã khiến ông ta ngỡ ngàng, nhưng đúng như Lưu Triết nói, ai có thể khẳng định như thế đã chữa khỏi bệnh?
Trần Hạo không thèm để ý đến hai người, chỉ mỉm cười không nói gì.
Lúc này, Hans sau khi được anh châm cứu thì sờ cái túi bên trái của mình, sau đó lại sờ cái túi bên phải, chợt nhận ra mình nhớ rất rõ vị trí của những thứ mà mình thường xuyên quên.
Sau đó, ông ta trầm ngâm nhớ lại mình đã để vật quý giá nhất ở đâu.
Rồi nhớ lại một loạt các sự kiện cho tới chuyện hôm nay!
Hans giật mình phát hiện ra rằng tất cả những chuyện đã xảy ra từ sáng sớm hôm qua cho đến lúc này ông ta đều nhớ cực kỳ cặn kẽ.
Thần kỳ hơn là, một số ký ức mơ hồ trong quá khứ dường như cũng đang dần dần rõ nét.
Thế rồi, Hans lại nhận ra tâm trí của mình sáng sủa hơn trước đây rất nhiều, như thể ông ta đã trẻ đi hai mươi tuổi, trở lại lúc năm mươi tuổi vậy.
"Có tác dụng thật rồi! Hình như tôi hết bệnh rồi!", ông ta hào hứng bật thốt.
Điều...!Điều này sao có thể? Trình Cảnh Lan sững sờ.
Lưu Triết cũng há hốc mồm: "Bệnh Parkinson mà cũng có thể trị được sao? Đây là Trung y hay tà ma quỷ quái gì thế?"
Trần