Điều làm cô ta phiền lòng hơn là lúc dừng xe, Phượng Loan nghe thấy hai cấp dưới của mình thầm nói cái gì mà “đội trưởng lao vào ôm”, sao cô ta có thể không tức điên được? Lúc này cô ta cũng đồng cảm với Lý Giai Ni lắm!
Ngặt nỗi thay người là hoàn toàn không thể! Cấp trên đã nói rõ với cô ta từ trước rồi.
"Xin lỗi cô Lý, đây không phải việc tôi có thể quyết định, nếu cô rất cấp thiết về việc này thì tôi đề nghị nhà họ Lý hãy liên hệ trực tiếp với cấp trên của tôi!"
Lý Giai Ni trợn trắng mắt: "Thôi được...!Tôi sẽ tự liên hệ, và trước khi tôi xong xuôi, tên này...!không thể bước lên tầng trên nửa bước, tôi cóc muốn gặp anh ta đâu! Không hề..."
Phượng Loan hết sức nhức đầu, cô ta biết kiểm soát Trần Hạo kiểu gì đây?
Nhưng trước mắt phải giữ bình tĩnh cho hai bên đã, hiện tại tốt nhất là cô ta nên làm Lý Giai Ni bớt giận trước.
"Xin cô yên tâm, tôi sẽ nói rõ chuyện này với cậu Trần!", Phượng Loan hứa hẹn.
Nghe vậy, tâm trạng của Lý Giai Ni mới khá lên được chút ít, mang thuộc hạ lên tầng trên.
Phượng Loan lập tức đi tìm Trần Hạo thử thuyết phục anh.
Sau khi đi lên, Lý Giai Ni lén nhìn về phía Phượng Loan rời đi, vẻ đanh đá và ngạo mạn trên mặt lập tức biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là sự bình tĩnh.
Cô ta mang vệ sĩ vào phòng rồi khóa trái cửa lại.
"Các anh đã điều tra xong chưa? Rốt cuộc Bá Đồ phái bao nhiêu người tới bảo vệ chúng ta?", Lý Giai Ni hỏi.
Vệ sĩ nói: "Trình độ cao thì có bốn người, không kể Phượng Loan thì vệ sĩ cận thân của cô chỉ có mỗi tên khốn kia thôi ạ, những người còn lại đều khá bình thường, không cần quan tâm đến".
"Vậy anh có niềm tin mình sẽ đá được những kẻ đó đi không?", Lý Giai Ni hỏi.
Vệ sĩ cười khẩy: "Đương nhiên là có rồi ạ, trừ tay vệ sĩ cận thân Trần Hạo đó của cô ra thì đá được bọn đó đi dễ như ăn cháo!"
Cô ta điềm đạm nói: "Tôi cần sự chắc chắn tuyệt đối, chuyện chúng ta sắp làm