"Làm gì thế hả? Trần đại sư là thần y mà tôi mời tới chữa bệnh cho bố tôi, vậy mà ông lại chặn không cho ông ấy vào, lỡ chậm trễ việc chữa bệnh cho bố tôi thì ông có gánh nổi trách nhiệm không?"
"Tôi...", Trương Minh Văn căm tức nhìn Trần Hạo, ông ta cực độ hoài nghi, thằng nhóc này đã dùng cách gì mà nhà họ Hạ lại tin tưởng đến thế?
Lúc này, trong lòng Hạ Hành Bắc đang cuống cuồng cả lên, nào có thời gian nói nhảm với loại kiến hôi như Trương Minh Văn. Cậu ấy phớt lờ Trương Minh Văn, đi tới trước mặt Trần Hạo và nói với vẻ mặt cung kính: "Trần đại sư, tất cả là tại tôi không suy xét chu toàn, đúng ra tôi phải sai người chờ sẵn ở cửa mới phải!"
Trần Hạo nhẹ nhàng xua tay: "Không sao!"
Hạ Hành Bắc khúm núm lấy lòng: "Trần đại sư, bố tôi đang ở trong đó, mời anh!"
Trần Hạo liếc nhìn Trương Minh Văn một cái rồi đi theo.
Thấy bọn họ đi về phía phòng bệnh cách ly, nỗi căm hận trong lòng Trương Minh Văn cứ tuôn ra ồ ạt.
Đánh tôi? Hừ! Tôi cũng muốn xem thử cậu sẽ có kết cục thế nào khi không chữa được bệnh cho Hạ Bách Lăng!
Trong phòng bệnh cách ly ICU, xung quanh Hạ Bách Lăng là một loạt các thiết bị.
Lúc này, nhịp tim, huyết áp và chỉ số vận chuyển oxy đều ở mức nguy hiểm, cứ thỉnh thoảng lại hiện lên vạch đỏ cảnh báo.
Thấy Hạ Hành Bắc cung kính đi theo Trần Hạo, những người trên hành lang vội vàng nhường đường, như đang tiến hành nghi thức chào đón trong một lối đi nhỏ vậy.
Trong đám đông có cả giáo sư Dương và học trò của ông ta.
Nhìn thấy Trần Hạo, giáo sư Dương lên tiếng hỏi: "Cậu Hạ, với tình hình của ông nhà lúc này mà mời Trung y tới thì..."
Trần Hạo nhìn giáo sư Dương bằng ánh mắt khinh miệt, anh ngắt lời: "Ông có ngon thì chữa đi!"
Khuôn mặt của giáo sư Dương đỏ bừng lên, ông ta cãi cố: "Đắc ý cái gì cơ chứ, ai cũng phải bó tay với tình trạng này thôi!"
Trần Hạo cười nhạo: "Không làm được thì im miệng lại đi, lát nữa tôi mà chữa được thì ông sẽ càng mất mặt hơn đấy!"
"..."
Ở cuối hành lang, Lưu Khánh đang nói chuyện với một ông lão có mái tóc hoa râm. Nhìn thấy Trần Hạo, Lưu Khánh tươi cười chào hỏi.
"Trần đại sư, rốt cuộc cậu cũng tới rồi!"
Trần Hạo thản nhiên gật đầu.
Ông lão ở bên cạnh Lưu Khánh thì nghi hoặc nhìn Trần Hạo, nói với vẻ khó tin: "Lão Lưu, đây là thần y Trần đại sư mà ông nói tới sao?"
Lưu Khánh gật đầu: "Đây chính là Trần đại sư, y thuật của cậu ấy cao siêu đến mức..."
Lưu Khánh đang định kể rõ tài năng của Trần Hạo cho ông lão ấy nghe, nhưng ông ta lại xua tay: "Không cần, lát nữa tôi sẽ tự xem!"
Vẻ mặt của ông lão ấy rất kiêu ngạo, hiển nhiên là không tin tưởng y thuật của Trần Hạo.
Theo sự hiểu biết của ông ta, muốn đạt tới trình độ cao trong y học thì phải học tập và rèn luyện mấy chục năm, còn người được gọi là Trần đại sư này thì lại quá trẻ.
Lưu Khánh hơi lúng túng: "Trần đại sư, ông đây là viện trưởng Trung y, Chu Lập Hiên!"
Trần Hạo chẳng buồn nhìn Chu Lập Hiên cái nào, chỉ gật đầu cho xong chuyện.
Nhìn thấy thái độ của Trần Hạo, Chu Lập Hiên càng cảm thấy bất mãn hơn.
Cách tấm kính trong suốt, Trần Hạo quan sát Hạ Bách Lăng ở trong phòng cách ly ICU, Hạ Hành Bắc vừa dẫn mẹ mình là bà Hạ tới.
Lúc này, khuôn mặt của bà Hạ đầm đìa nước mắt: "Trần đại sư, xin cậu... Xin cậu hãy cứu chồng tôi!"
Trần Hạo mỉm cười: "Bà không sợ tôi bị bệnh truyền nhiễm sao? Nhỡ đâu lây bệnh cho ông Hạ, làm sao tôi đền nổi!"
Nghe Trần Hạo nói vậy, bà Hạ khóc nấc lên, đâu còn vẻ gì là chua ngoa nữa.
"Trần đại sư, lúc trước tôi sai rồi, tại tôi không tốt, tôi đáng chết... Tôi không nên sỉ nhục cậu, tôi... Tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi cậu!"
Trần Hạo thầm nghĩ, bà Hạ chanh chua là thế, nhưng lại làm được đến mức này vì chồng, đủ để thấy bà ta cũng không phải kẻ xấu xa gì.
Bà ta không tin Trung y, có lẽ cũng có một phần lớn là vì danh tiếng bết bát của Trung y thời nay.
Trần Hạo xua tay, không để bà Hạ quỳ xuống: "Bà không cần làm thế, bà lớn tuổi rồi, làm sao tôi dám nhận! Tôi đã đồng ý với con trai bà thì nhất định sẽ không nuốt lời!"
Bà Hạ lau đôi mắt đẫm lệ rồi lùi lại, không dám quấy rầy Trần Hạo chữa bệnh.
Trần Hạo cẩn thận quan sát tình hình của Hạ Bách Lăng, sau đó nói với Hạ Hành Bắc: "Chuẩn bị một bộ kim bạc cho tôi!"
Hạ Hành Bắc mau chóng sai người đi lấy kim.
Trần Hạo lại tiếp tục sai sử: "Tôi cần vào phòng cách ly tiến hành châm cứu, tạm thời phải rút ống truyền dịch trên người bố cậu ra!"
Trần Hạo vừa dứt lời, đám bác sĩ Tây y xung quanh nháo nhào cả lên: "Thế thì làm sao mà được! Ông Hạ đang giữ mạng bằng cách truyền dịch, nếu rút ra thì chỉ nửa tiếng là sẽ nhắm mắt xuôi tay!"
Trần Hạo nói một cách tự tin: "Chưa đến nửa tiếng là tôi đã làm ông ấy hồi phục lại rồi!"
Đám bác sĩ Tây y không tin: "Làm thế thì mức rủi ro cao lắm, không được!"
Trần Hạo cười lạnh: "Không được? Vậy các ông có ý kiến gì hay không?"
"..."
Đám bác sĩ Tây y nghẹn họng, ý kiến hay? Bọn họ mà có cách thì liệu có cần chờ Trần Hạo tới cứu không? Có cách thì bọn họ đã áp dụng rồi!
Thấy không ai lên tiếng, Trần Hạo khinh thường nhìn bọn họ một lượt: "Xem ra các ông không có cách gì nhỉ? Nếu thế thì ngoan ngoãn đứng đó mà xem tôi chữa bệnh!"
Dứt lời, Trần Hạo vươn tay ra, định vặn tay nắm của cửa phòng cách ly.
Chu Lập Hiên lập tức giữ Trần Hạo lại: "Cậu có chắc chắn không hả?"
Trần Hạo mỉm cười, nói