Lúc hai người đang nói chuyện, Đại Cường đột nhiên ra tay, đánh một phát về phía bụng của Trần Hạo.
Kim Nam Diệu có lòng tin tuyệt đối với gã, Đại Cường đã đi theo hắn ta nhiều năm, từng là người trong quân đội, bởi vì một lần ngộ sát khi làm nhiệm vụ nên bị ép phải xuất ngũ, sau đó thì nghèo rớt mùng tơi, thời điểm khó khăn nhất, Kim Nam Diệu chứa chấp gã, về sau hai người hợp tác với nhau lấy được thế giới ngầm ở La Thành.
Năm đó, danh tiếng của Đại Cường ở La Thành gần bằng Kim Nam Diệu, hắn ta chưa từng nhìn thấy ai có thể chịu đựng được mười chiêu của Đại Cường, cho dù có là Thiên Khôi nổi tiếng ở tỉnh Sở, lúc nhắm vào La Thành, cũng bởi vì vũ lực mạnh mẽ của gã mà bị phá vỡ ý chí, năm đó Đại Cường dẫn theo mười người chém giết một trăm người của Thiên Khôi, trận chiến không chỉ khiến thế giới ngầm ở La Thành hoảng sợ, mà càng khiến toàn bộ tỉnh Sở phải kinh hãi!
Từ đó về sau, Thiên Khôi thề nếu không có Kim Nam Diệu gật đầu thì tuyệt đối sẽ không nhúng chàm La thành!
Cho nên, giờ phút này, ở trong mắt Kim Nam Diệu, sau khi nhận một đấm của Đại Cường, kết quả của Trần Hạo đương nhiên là ngã xuống mặt đất không thể đánh trả được.
Mấy lời khoe khoang của hắn ta vừa mới tới bên miệng, thì bỗng nhiên trước mắt nhoáng lên một cái.
Trần Hạo vẫn nhẹ nhõm đứng ở đó, còn Đại Cường thì như diều đứt dây bay ra ngoài.
“Rầm!”, sau đó mới truyền tới âm thanh kinh khủng làm rung động lòng người.
Lần này, không chỉ có Kim Nam Diệu, mà mấy vệ sĩ đi theo cũng phải trợn tròn mắt, ai nấy đều không ngờ rằng