Trong phòng họp đang diễn ra cuộc họp xếp hạng mỗi tuần.
Thư ký gõ cửa, đưa Trần Hạo vào. Trưởng bộ phận sale Cao Lăng nhìn anh, trong lòng tràn đầy trào phúng.
“Giới thiệu với các vị, đây là Trần Hạo, đồng nghiệp mới của bộ phận sale chúng ta, mời mọi người vỗ tay chào đón!”
Tiếng vỗ tay lác đác vang lên, chẳng mấy ai để ý đến Trần Hạo.
Cao Lăng nói tiếp: “Tôi còn muốn giới thiệu về thân phận của Trần Hạo một cách long trọng. Ngoại trừ việc là nhân viên bộ phận sales ra thì Trần Hạo còn là chồng của chủ tịch!”
Lúc này, cả phòng mới náo nhiệt hẳn lên. Đủ tiếng bình phẩm vang vọng khắp nơi.
Cao Lăng khẽ vẫy tay, bọn họ mới chịu im lặng.
“Cho nên mọi người cần tận lực hợp tác, Trần Hạo đến đây ngoài việc để chỉ đạo giám sát chúng ta ra thì cũng là luân chuyển chức vị đến bộ phận sales. Sau này Trần Hạo sẽ đến với những vị trí cao hơn nữa, nên tôi hy vọng mọi người không nên ích kỷ, hãy chia sẻ kinh nghiệm và tận lực phối hợp! Rõ chưa?”
Cao Lăng nói vậy khiến những ánh mắt nhìn Trần Hạo đều trở nên kỳ lạ.
Bọn họ thầm nghĩ, Cao Lăng này thuộc phái đối lập với chủ tịch mà? Sao tự nhiên nói chuyện hay thế?
Trần Hạo thì cười khẩy, nhìn Cao Lăng diễn.
Cao Lăng khách khí mời Trần Hạo ngồi xuống: “Trần Hạo, sau này có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi! Anh đã đến tìm hiểu công việc sales thì tôi cũng không khách sáo với anh làm gì. Đây là vài khách hàng phía Tây thành phố mà chúng ta mãi vẫn chưa chốt đơn được. Vừa hay anh có thể lấy làm luyện tập luôn!”
Nói xong, Cao Lăng đưa một tập tài liệu khách hàng cho Trần Hạo.
Mấy nhân viên bên cạnh Trần Hạo nhìn qua, liền hít một hơi thật sâu.
Ngoài bất động sản ra thì Bạch thị còn có các nhánh khác như mặt tiền cửa hàng và mở không ít ở phía Tây thành phố. Nhưng nơi đó là khu cũ, rất phức tạp, cạnh tranh rất ghê gớm.
Trong đó có một công ty tên là Hồng Khang – đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Bạch thị, bối cảnh tương đối phức tạp.
Bạch thị vốn đã nói chuyện xong hết với vài chuỗi siêu thị và công ty phía Tây, cũng đã thuê xong mặt tiền, nhưng vì công ty Hồng Khang này nhúng tay vào mà hỏng hết.
Thậm chí có mấy đồng nghiệp phòng sales chỉ đến hỏi vì sao khách hàng lại đổi ý, nhưng trên đường về lại bị đánh một cách lạ thường. Đánh tới mức bây giờ còn chưa đi làm lại được!
Người của bộ phận sales biết được tính toán của Cao Lăng thì hiểu được ngay anh ta định làm gì. Đây rõ ràng là đặt Trần Hạo lên một chức vị cao rồi kéo xuống để anh ngã đau mà!
Mà phó bộ phận sales – Giang Ngạo Tuyết, ngồi đối diện Cao Lăng thì chau mày lại.
“Tôi phản đối!”
“Phản đối? Phó bộ phận Giang có thể đưa ra lý do không?”
“Trần Hạo vừa mới đến, công việc ở phía Tây quá phức tạp, để người mới làm thì không hợp lý đâu!”
Giang Ngạo Tuyết vừa nói xong, Trần Hạo mới chú ý đến nữ phó bộ phận mạnh mẽ này.
Một chiếc áo công sở màu hồng nhạt cùng chiếc váy bút chì lộ ra đôi chân trắng trẻo, thon dài. Đường cong hoàn mỹ như ẩn như hiện. Bộ tóc dài mượt được buộc hờ hững, nhìn trưởng thành nhưng vẫn rất trang nhã. Đôi mắt đẹp như hút hồn người khác cùng đôi lông mày lá liễu, sóng mũi dọc dừa, đôi tai trắng hồng lộ ra chiếc hoa tai nhỏ xinh như ẩn chứa nội tâm lúc nào cũng có thể chống đối của cô ấy.
Với người đẹp trước mặt, Trần Hạo chỉ có thể tóm gọn bằng hai chữ: cực phẩm!
Những nhân viên xung quanh thì cười trộm. Cao Lăng rõ ràng đang muốn đào hố cho Trần Hạo nhảy xuống, ai ngờ thân tín của chủ tịch là Giang Ngạo Tuyết lại phản đối. Nhưng hẳn là công cốc rồi. Trong bộ phận sales, quyền lực của Cao Lăng cao hơn Giang Ngạo Tuyết nhiều!
Giống như những gì họ đoán, sự phản đối của Giang Ngạo Tuyết chẳng có mấy tác dụng.
Cao Lăng đã sớm nghĩ ra phương án đối phó: “Trần Hạo là chồng của chủ tịch Bạch nên chắc chắn vừa có tài vừa có đức. Chuyện nhỏ này chắc chẳng là gì với anh ta đâu? Nếu chuyện này còn không làm được thì sau này sao có thể giúp chủ tịch giải quyết sự vụ? Dĩ nhiên, việc phó bộ phận Giang lo cũng không phải vô lý, thế thì cô đi cùng anh ta luôn đi!”
Ánh mắt Giang Ngạo Tuyết hiện lên sự tức giận, trong lòng hiểu ra Cao Lăng vừa đào hố chôn Trần Hạo lại vừa muốn kéo cô xuống.
Giang Ngạo Tuyết bật cười: “Trưởng bộ phận cao minh quá, một hòn đá trúng nhiều con chim ha?”
Cao Lăng cười nhạt: “Phó bộ phận Giang nói gì thế, tôi chả hiểu?”
“Không hiểu thì chúng ta đến chỗ chủ tịch tranh luận nhé?”, Giang Ngạo Tuyết không nhượng bộ chút nào.
Vào lúc hai người đang giằng co thì Trần Hạo đã cắt ngang: “Chỉ là đàm phán thôi chứ gì? Có thế mà cũng phải cãi nhau, hiệu suất ở đây thấp thật đấy, để đó tôi nhận!”
Cao Lăng sửng sốt, rồi cười khẩy, lòng thầm nghĩ, nhận? Đến lúc đó đừng có mà khóc than!
“Nếu Trần Hạo đồng ý rồi thì chuyện này giao cho phó bộ phận Giang và Trần Hạo nhé!”
Trần Hạo đứng dậy: “Hết rồi chứ gì? Sau này đừng có gọi tôi đi họp mấy cái nhàm chán này nữa, ai rảnh đi nghe mấy người cãi nhau đâu!”
Trần Hạo nói xong thì ra khỏi phòng họp.
Giang Ngạo Tuyết