Trần Hạo cười tủm tỉm: "Ha ha, bây giờ biết sự lợi hại của anh đây rồi chứ? Đừng nói ba người, dù thêm cả Trương Mạn và Tiểu Hà cũng không đấu lại được tôi đâu!"
"Khoác lác...!Cứ khoác lác vào đi!", Ngô Thiến không phục.
Nghe vậy, anh bảo Trương Mạn và Tiểu Hà sang đội đối thủ.
"Lại nào, nếu tôi thua thì tôi sẽ viết chữ Trần ngược lại!", Trần Hạo cược.
"Đừng có mà kiêu ngạo quá! Lên!", Ngô Thiến vừa nói vừa sang đội kia.
Trần Hạo nhảy lên phát bóng, trực tiếp ghi bàn thắng làm cho các cô gái đều thán phục.
Anh rất hưởng thụ cảm giác này, cảm giác dồi dào sức sống thật con mẹ nó đã!
Kết quả của ván này đương nhiên vẫn không có gì thay đổi.
Động tác của Trần Hạo vừa linh hoạt vừa nhanh, hết phát bóng rồi đón bóng, sau đó ghi bàn làm ai nấy cũng khâm phục.
Trong quá trình chơi, Trần Hạo cũng rất vui vẻ.
Đối với anh mà nói, chơi bóng không phải trọng điểm, trọng điểm là "nhìn bóng" cơ.
Hơn nữa, còn có rất nhiều "bóng" lắc qua lắc lại, no mắt vô cùng.
Ban đầu Ngô Thiến nghĩ rằng dù Trần Hạo có chơi giỏi đến đâu thì cũng phải thấy mệt sau hai ván.
Nhưng đáng sợ là anh không chỉ vẫn nhanh nhẹn mà thể lực cũng vẫn rất tốt, chạy băng băng như một làn khói như chẳng bị gì, trong khi mấy cô gái ở đối diện đã thở hồng hộc thì anh còn khỏe mạnh như hổ báo.
Cuối cùng, Giang Ngạo Tuyết nhìn không nổi nữa, cũng gia nhập trận đấu.
Nhưng kết quả vẫn không thay đổi, đội nữ thua lần thứ ba.
Có điều sau khi Giang Ngạo Tuyết gia nhập, tốc độ của Trần Hạo chậm đi không ít, nhưng không phải kiệt sức mà là suýt chảy máu mũi!
Cuối cùng, sự kiêu ngạo của anh làm cho Bạch Phi Nhi khơi dậy lửa thù, cũng gia nhập!
Kết quả trận đấu rốt cuộc có thay đổi, đội nữ giành được một điểm, không bị ăn trứng ngỗng.
Cái này là do màn thầu của cô đong đưa làm Trần Hạo ngẩn ngơ nên mới mất một điểm, nhóm con gái bị Trần Hạo áp đảo, 21:1.
Tỷ số chung càng khoa trương hơn, 5:0.
Sau