Trần Hạo vẫn không tha cho cái tên thê thảm ấy, anh nện một đấm vào vai của hắn, cánh tay của tên đó bị đánh nát xương!
Sau đó, Trần Hạo xông vào đám đàn ông mặc vest đấm đá tơi bời, như một chú bướm vờn hoa.
Mấy chục giây sau, đội vệ sĩ mà anh Báo vẫn lấy làm tự hào chỉ còn lại hai người đang đứng bên cạnh, những người khác đã gãy xương cả rồi.
Tất cả đều gãy hai tay, không có ai là ngoại lệ!
Nhìn những kẻ đang lăn lộn đầy đất, anh Báo hít một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn Trần Hạo càng thêm lạnh lùng và độc ác.
Hai tên vệ sĩ còn lại thì sợ đến mức run rẩy cả người.
Yêu quái! Rõ là yêu quái mà!
Tần Báo cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ trong lòng: “Thằng nhóc, mày chơi lớn rồi đấy, có biết tao là ai không? Có biết bao nhiêu côn đồ phải dựa vào bọn tao để kiếm cơm không? Tao có thể khiến mày sống không bằng chết!”
Trần Hạo bĩu môi đầy khinh thường: “Muốn đánh thì đánh, không đánh thì cút, đứng đó nói mồm mà oai lắm hả?”
“…”
Tần Báo muốn giết người luôn, nhưng khổ nỗi không đánh lại được.
Hai bên giằng co nhau, sắc mặt của Tiêu Nhất Phi rất khó coi, đứng bên cạnh nghĩ cách giải quyết.
Bất luận đến cuối cùng ai thắng ai thua thì cô ấy cũng là người trong cuộc, đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới tiếng tăm của Sharman.
Nhưng điều khiến Tiêu Nhất Phi đau đầu là, Tần Báo là dân giang hồ, tuy rằng cô ấy quen biết không ít người có quyền thế, nhưng đối với kiểu côn đồ không kiêng nể điều gì như Tần Báo thì chưa chắc đã có tác dụng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Nhất Phi quyết định xoa dịu chuyện này trước, cố gắng hạ thấp mức độ ảnh hưởng tiêu cực.
“Tiểu Hà, dẫn nhóm cô Bạch lên phòng trên tầng, nhớ tiếp đón chu đáo vào đấy!”
Tiêu Nhất Phi sai bảo một nhân viên đáng tin đứng bên cạnh.
Tiểu Hà nhanh chóng đỡ Bạch Chân Chân và mấy cậu ấm kia lên.
Tiêu Nhất Phi nói: “Làm mọi người sợ rồi, hôm nay mọi chi phí đều được miễn hết, lát nữa tôi sẽ bảo Tiểu Hà tặng mọi người một tấm thẻ có kỳ hạn nửa năm của Sharman, chỉ cần vào những chi nhánh của Sharman thì có thể thỏa thích tiêu xài, mong mọi người rộng lượng bỏ quá cho!”
Mặc dù Dương Khải và Trương Tuấn rất ấm ức, nhưng người khiến bọn họ cảm thấy ấm ức là Tần Báo, cho dù trong lòng có ý kiến thì cũng không dám nói ra.
Tiêu Nhất Phi đã kê thang rồi bị bọn họ cũng nương đó xuống nước.
“Chị Nhất Phi khách sáo rồi, Trương Tuấn, chúng ta lên trước đi!”, Dương Khải gọi đám Trương Tuấn, đi theo Tiểu Hà lên tầng.
Bạch Chân Chân im lặng nãy giờ, trong lòng vẫn chưa hết giật mình, thì thầm hỏi đám Dương Khải: “Hai anh nói xem, anh ta sẽ có kết cục như thế nào?”
Dương Khải và Trương Tuấn quay đầu nhìn Trần Hạo, biết người mà Bạch Chân Chân đang nhắc tới là Trần Hạo. Bọn họ cảm thấy mình đã mất mặt, vậy nên cho rằng Trần Hạo sẽ còn thảm hơn cả mình.
Sau khi giải quyết xong xuôi, Tiêu Nhất Phi cầm điện thoại lên tìm một dãy số, do dự một lát rồi gọi đi.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, trong đó truyền ra giọng nói trêu cợt của một người đàn ông.
“Nhất Phi, sao lại rảnh gọi điện cho anh thế?”
“Trương Nguyên, anh đừng hiếp người quá đáng!”
“Anh ăn hiếp em hả? Sao anh không thấy thế nhỉ? Anh đang dạy em, để em nhìn thấy thế giới thực sự, tiền tài và danh vọng đều chỉ là những thứ hư ảo, chỉ có sức mạnh mới là thật!”
“Có gì thì anh cứ nhắm vào tôi, đừng làm liên lụy đến người khác!”
“Người khác?”, trong điện thoại, Trương Nguyên nở nụ cười nghiền ngẫm: “Có phải thằng nhóc đó cũng ở đó không? Đúng lúc lắm, anh sẽ giúp em kiểm nghiệm xem thằng đấy là thể loại gì!”
Tiêu Nhất Phi tắt máy trong sự phẫn nộ, cô ấy biết Trương Nguyên sẽ không để yên như thế.
Ở bên kia, Tần Báo đã bắt đầu không kìm nén được cơn tức khi phải đôi co mãi với Trần Hạo.
Trần Hạo khinh thường ra mặt: “Có vui không? Thú vị không? Mày còn muốn chơi gì nữa? Hay là chúng ta solo?”
Tần Báo cắn chặt hàm răng, nhưng trong tình huống này, cho dù cắn nát cả hàm thì gã ta cũng chỉ có thể chịu đựng: “Đừng tưởng rằng mày biết vài chiêu là đã lên mặt, trong thế giới này, vũ lực không thể quyết định tất cả, sau này mày sẽ tha hồ nếm mùi!”
Trần Hạo cảm thấy tên Tần Báo này quá nhàm chán, anh định hôm khác sẽ đi tìm Tiêu Nhất Phi chữa bệnh, nhưng lúc này chuông điện thoại của anh bỗng vang lên.
Thấy Hạ Hành Bắc gọi tới, Trần Hạo ấn bắt máy.
“Trần đại sư, anh đang ở đâu vậy?”, cuộc gọi kết nối, trong điện thoại vang lên giọng nói cung kính của Hạ Hành Bắc.
“Có chuyện gì à?”, Trần Hạo hỏi.
“Là thế này, hôm nay bố tôi xuất viện, ông ấy cứ nhắc mãi ân tình của Trần đại sư, cả nhà tôi muốn mời anh tới Sharman ăn cơm. Anh đang ở đâu, để tôi tới đón”.
“Trùng hợp đấy, tôi đang ở câu lạc bộ Sharman đây!”, Trần Hạo nói.