“Ông nội muốn gặp anh ấy!”, Bạch Phi Nhi bình thản nói. Ánh mắt cô không thay đổi chút nào. Vì đã nhận quá nhiều sự chế giễu nên giờ cô cũng đã quen.
Trần Hạo chau mày nhưng không nói gì. Anh biết người đàn ông trước mắt này, bác của Bạch Phi Nhi, Bạch Minh Hợp.
Ở mấy nhà giàu kiểu này thì mọi người đều có quan hệ rất kỳ quái, thậm chí là đấu đá nhau. Trần Hạo cũng không quan tâm.
Anh đến để thăm ông Bạch, thậm chí có thể nói là đến thương lượng một quyết định.
Còn những người khác của nhà họ Bạch có thái độ ra sao cũng chẳng quan trọng, anh nói chuyện với ông cụ là được.
“Ông cụ không rảnh để gặp người nhàn rỗi đâu, Lưu đại sư đang chữa trị cho ông cụ kia kìa!”, Bạch Minh Hợp mang vẻ mặt “không phận sự miễn vào”.
Bạch Phi Nhi chau mày, cô biết Lưu đại sư, là đại sư châm cứu giỏi nhất thành phố Hải Dương, cao thủ trung y Lưu Khánh.
Lưu Khánh có chức vụ cao trong giới y học, với tài năng y thuật, Lưu Khánh gần như là khách quý của mọi gia đình quý tộc trong thành phố Hải Dương!
Muốn mời được Lưu Khánh không phải dễ, Bạch Minh Hợp chắc phải tốn nhiều công sức lắm.
“Phi Nhi với Tiểu Hạo đến à? Bảo hai đứa vào đi!”
Trong phòng truyền ra âm thanh của ông Bạch, hẳn là ông cụ đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Bạch Minh Hợp lúng túng biết bao, bèn giận giữ mở cửa nhường đường!
Ông cụ lúc nào cũng thiên vị Bạch Phi Nhi! Bình thường thì thôi đi, đến cả việc trong tập đoàn cũng là Bạch Phi Nhi làm chủ.
Cũng không biết đây có phải là bồi thường vì để Bạch Phi Nhi lấy một tên ngốc hay không!
Bạch Minh Hợp tức tối vô cùng, nhưng cũng vội vàng đi vào theo.
Ông Bạch đang ngồi trong phòng khách, một người tầm hơn 50 tuổi đang ngồi đối diện ông ấy để bắt mạch.
Trần Hạo đi đến, khẽ cúi người: “Cháu chào ông ạ!”
Ông Bạch không nói gì mà chỉ đánh giá Trần Hạo, nhìn thẳng vào mắt Trần Hạo rất lâu như muốn nhìn thấu mọi thứ, sau đó mới sảng khoái cười lên, sâu xa nói: “Tốt, tốt lắm!”
Trần Hạo khẽ gật đầu, đứng sang một bên. Lúc này, bác sĩ vẫn đang ở đây nên không tiện nói gì.
Bạch Minh Hợp lườm một cái, một thằng ngốc như thế, chào hỏi một câu chẳng biết phải luyện bao nhiêu lần mới được, tốt cái gì không biết?
Cái loại ngu ngốc này mà ra ngoài thì đúng là sỉ nhục!
Với thân phận và sắc đẹp của Bạch Phi Nhi, lấy ai mà chẳng được, thế mà lại lấy một thằng ngốc!
Bạch Phi Nhi không chú ý đến bác mình mà nhìn Lưu Khánh – Lưu đại sư đang chẩn bệnh: “Lưu đại sư, ông của tôi có vấn đề gì về sức khỏe không?”
Ông già khoảng hơn 50 tuổi ngẩng đầu lên nhìn Bạch Phi Nhi, cười hiền lành: “Bệnh tim mãn tính của ông cụ cùng vết thương cũ năm xưa cũng gần với tim nên khá là khó nhằn đấy. Tôi chỉ có thể châm cứu giảm bớt sự đau đớn của ông cụ mà thôi. Nếu chữa tận gốc thì e là hơi khó”.
Câu này nói rất chắc nịch, với sự hiểu biết của Bạch Phi Nhi về những kết quả chẩn bệnh thì cô cũng gật đầu, không nói gì nữa.
“Bệnh tim mãn tính thì lấy châm bát quái Phục Hy dùng thất Động tán để trị tận gốc. Còn vết thương cũ thì dùng châm hỏa Phục Hy rồi thoa thuốc ngoài da cũng có hiệu quả đấy, ông thử xem sao! Bệnh này cứ châm cứu là khỏi mà”, Trần Hạo đột ngột lên tiếng.
Tất cả mọi người nghe vậy đều hốt hoảng.
Nhất là Bạch Minh Hợp thì nheo mắt thật chặt, mẹ nó, đây là Trần Hạo sao?
Không những hết ngốc mà còn nói được một tràng luôn?
Từ ngốc thành thần kinh? Ảo tưởng? Đầu óc có vấn đề? Trong đầu Bạch Minh Hợp nhất thời xẹt qua đủ loại suy nghĩ, tóm lại là không tin rằng bệnh ngốc này chữa khỏi được.
Ông ta thốt lên: “Cậu nói linh tinh cái gì vậy? Bạch Phi Nhi, cô cũng không coi cho kỹ thằng chồng ngu ngốc của mình đi, muốn khoe sự xấu hổ cho người khác biết à?”
Bạch Phi Nhi đỏ mặt, ông bác đang cố ý nhấn mạnh bốn chữ “thằng chồng ngu ngốc” chỉ vì để thỏa cơn tức sao?
Mặc dù cô