“80 triệu lần thứ nhất!”, người xướng giá đếm ngược.
“Trần đại sư...”
Đối diện với ánh mắt kiên định của Trần Hạo, Hạ Hành Bắc hơi do dự.
Hà Nham Đông thấy thế thì điên cuồng cười: “Hạ Hành Bắc, cậu liều mạng thật đó! Vì được ngủ với người phụ nữ của anh ta mà trở nên nghe lời luôn!”
“Anh...”
Hạ Hành Bắc muốn phản kích nhưng Trần Hạo đã chặn cậu ấy lại.
“Viên đá vỏ xanh bóng đó mới là quan trọng!”
Hạ Hành Bắc gật đầu thật mạnh.
Hà Nham Đông cười khẩy: “Nó vẫn sẽ là của tôi thôi!”
“Cứ chờ mà xem!”, Trần Hạo mỉm cười.
Cuộc đấu giá diễn rất nhanh.
Không có hai nhà Hà – Hạ tranh nhau thì gười khác cũng thoải mái hơn nhiều, giá cả cũng công bằng hơn.
Chưa đến nửa tiếng, đã tới lượt viên đá thô cực lớn bóng bẩy đã được bày lên.
Lúc này, trong một phòng vip trên tầng, hai ông già đang ngồi cạnh cửa sổ.
“Lão Cổ, viên đá đó là viên tốt nhất tôi thấy rồi!”
“Chưa chắc đâu, lão Tề, ông quên viên đá màu xanh bóng 10 năm trước chúng ta cùng thích hay sao?”
“Ý ông là...!Không thể nào, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy được.
Cả đời này tôi chỉ có gặp một viên xanh bóng giả đó thôi!”
“Trên đời làm gì có tuyệt đối, chúng ta cứ xem đi!”
Trong lúc hai ông già nói chuyện thì giá cả đã được đẩy lên đến 50 triệu.
Nhưng hai dòng họ kia vẫn chưa nâng giá.
“Viên đá này e là sẽ bị tăng lên trăm triệu mất! Hai nhà Hạ - Hà còn chưa ra tay kìa!”
“Trăm triệu thì cũng đáng thôi, viên đá này tràn ngập màu xanh, cho dù là bán xanh cũng kiếm được cả đống tiền rồi!”
Trong lúc nghị luận thì giá lại được tăng lên.
Thấy số người tăng giá ngày càng ít, Hà Nham Đông mới cười đứng dậy: “Tôi trả 100 triệu!”
Nhóm người nghe vậy thì xôn xao không ngừng, nhà họ Hà ra tay ghê thật đấy.
100 triệu đó! Giá gấp đôi rồi!
Những người tham gia đấu giá lúc này đều cười khổ rút lui.
Tranh với nhà họ Hà có gì tốt đẹp đâu!
Hà Nham Đông thấy không ai ra giá nữa thì nhìn Hạ Hành Bắc: “Đến đi, cậu bảo cậu muốn viên đá này mà? Chúng ta chơi nào!”
“101 triệu!”, Hạ Hành Bắc đứng dậy.
Hà Nham Đông lại nói: “Cậu chủ Hạ, sao cậu keo thế? Tăng có 1 triệu thôi à! 105 triệu!”
Ánh mắt Hạ Hành Bắc sắc bén: “106 triệu!”
“Hạ Hành Bắc, tôi khinh cậu! Nghe tôi báo giá đây! 200 triệu!”
Hà Nham Đông tức không chịu nổi.
Lúc này, anh ta có cảm giác muốn chửi cả thế giới.
Hạ Hành Bắc cười khẩy, định tăng giá tiếp.
Nếu Trần Hạo không cản cậu ấy lại thì chắc chắn Hạ Hành Bắc sẽ không dễ dàng từ bỏ, huống hồ đây là viên đá xanh bóng?
Trần Hạo thì cười khẩy nói: “Anh ta muốn thì cứ cho đi!”
Hạ Hành Bắc ngẩn ra, không hiểu nhìn Trần Hạo: “Ban nãy anh nói mục tiêu là viên này mà?”
Trần Hạo lại cười: “Không nói thì sao anh ta chịu bỏ ra 200 triệu để cho không chứ!”
“Trần đại sư, ý anh là...”
“Viên đá đó không những không tăng giá được mà chỉ có màu xanh tán thôi!”
Trần Hạo vừa nói xong, những người xung quanh sửng sốt rồi cười ầm ĩ.
“Người này bị ngu à? Viên đá thô xanh bóng như thế mà nói chỉ có xanh tán? Cười xỉu!”
“Đúng đó! Người anh em à, anh hiểu gì về đá thô không thế? Không thì im đi, nói ra cho xấu hổ làm gì, lại còn liên lụy cậu Hạ!”
Sắc mặt Hạ Hành Bắc tràn đầy nghi hoặc, Trần Hạo thì cười khẳng định: “Tin tôi đi! Lát nữa anh ta sẽ phải khóc thôi!”
Giang Ngạo Tuyết không thể chịu nổi nữa: “Anh không hiểu gì thì đừng có xen vào, lát nữa anh vừa bị vả mặt lại vừa liên lụy người ta!”
Trần Hạo cười khổ, sao cô gái này không chịu tin anh nhỉ?
“Đây thật sự là một viên đá bỏ đi, cậu Hạ coi tôi là bạn nên tôi sẽ không để cậu ấy thiệt đâu!”
“Anh cứ chém gió đi!”
Giang Ngạo Tuyết trợn trắng mắt, cảm thấy Trần Hạo diễn sâu quá rồi.
Hà Nham Đông nghe Trần Hạo nói viên đá thô kia chỉ có xanh tán, cười khẩy nhìn Trần Hạo: “Anh nói viên đá này có xanh tán? Đùa à?”
“Không tin thì tùy!”
Thấy vẻ mặt Trần Hạo khinh khỉnh, Hà Nham Đông tức không chịu nổi.
“Thế chúng ta cược đi!”
Trần Hạo mỉm cười: “Cược cái gì?”
“Cược thêm 10 triệu! Nếu có xanh tán tôi thua anh 10 triệu!”
“Được thôi, nếu viên đó có được 1/3 màu xanh thì coi như tôi thua!”
Hạ Hành Bắc muốn ngăn cản nhưng đã không kịp nữa rồi.
Cậu ấy là người trong nghề, viên đá này mà có được một nửa xanh đã rất khó rồi.
Người trong ngành đã thống kê rằng tỉ lệ viên đá xanh bóng này cho ra màu xanh 100% là hơn 60%.
Giang Ngạo Tuyết thì nói với Trần Hạo: “Tôi đã cảnh cáo anh đừng gây chuyện rồi cơ mà?”
Trần Hạo chỉ cười: “Tin tôi một lần khó