Bạch Tường Vũ cười khẩy: "Đó là bởi vì Thượng Nguyên không đủ tư cách gặp mặt tôi!"
“Chủ tịch...!trưởng bộ phận Giang...”
Đúng lúc này, một nhân viên bộ phận sales khác lao vào.
"Làm sao vậy? Có gì mà hoảng loạn?", Giang Ngạo Tuyết hỏi.
"Các ông chủ của Đá quý Lợi Hưng, Đá quý Phù Dung, cùng các đại sư ngọc thạch hạng nhất của họ đều đã tới đây rồi, nói rằng họ muốn hợp tác!"
Nghe vậy, Bạch Phi Nhi nhướng mày vui mừng.
Hai công ty đá quý Lợi Hưng và Phù Dung lớn hơn Thượng Nguyên rất nhiều.
“Sắp xếp chỗ để họ đợi trước, tôi sẽ đến gặp họ sau cuộc họp!”, Giang Ngạo Tuyết chỉ đạo.
“Được rồi thưa trưởng bộ phận, tôi đi ngay!”, người đàn ông nói xong thì xoay người bỏ chạy.
Bạch Phi Nhi nói: "Xem ra mọi người đã trách nhầm trưởng bộ phận Giang rồi, trưởng bộ phận Giang xử lý công việc rất hiệu quả! Chuyện này xử lý xong, nếu có thể hợp tác, tháng này mọi người trong bộ phận sales đều sẽ có tiền thưởng!"
Nét mặt của Bạch Tường Vũ vô cùng khó coi, anh ta nào có thể nghĩ đến việc cả Đá quý Lợi Hưng và Đá quý Phù Dung đều đồng loạt tự tìm tới cửa.
Sau khi Giang Ngạo Tuyết được tán thưởng, tâm trạng chán nản của cô ấy mới nhẹ nhõm hơn được một chút: "Cảm ơn chủ tịch!"
Bạch Tường Vũ vừa bình tĩnh lại thì đã ngay lập tức tung chiêu xấu.
"Lợi Hưng và Phù Dung cũng đang kinh doanh đá quý.
Ngay cả khi họ đến gặp chúng ta bây giờ, họ cũng có thể chỉ muốn ngăn cản công việc làm ăn của Bạch Thị chúng ta.
Cho dù chúng ta có hợp tác vui vẻ với bọn họ thì sau một thời gian chúng ta và họ vẫn sẽ là đối thủ trên thương trường! Bạch Thị không cần hợp tác với những người đó, ngược lại còn rất dễ làm lộ bí mật kinh doanh của chúng ta".
"Đúng rồi, trưởng bộ phận Giang, đừng nói là cô không biết rồi lại đi đem kế hoạch của chúng ta nói cho bọn họ nghe nhé? Nếu vậy, thì tôi nên nói là cô thiếu kinh nghiệm hay là cô đang cố tình làm rò rỉ bí mật thương nghiệp đây?"
Lời vu khống của Bạch Tường Vũ rất thâm độc, khi Giang Ngạo Tuyết muốn phản bác, điện thoại của trưởng bộ phận Tôn đột nhiên reo lên.
Trưởng bộ phận Tôn ngượng ngùng cười với mọi người, rồi ra hiệu sẽ vào góc nghe điện thoại.
Giang Ngạo Tuyết nói: "Tôi không bao giờ tiết lộ bí mật của công ty!"
“Có tiết lộ hay không thì chỉ có mình cô biết!”, Bạch Tường Vũ hất nước bẩn lên người Giang Ngạo Tuyết.
Hai người tranh luận hồi lâu, trưởng bộ phận Tôn nghe điện thoại xong, có chút ngẩn ra: "Được...!Tôi biết rồi, tôi giúp ông hỏi một chút!"
Bạch Tường Vũ khó chịu liếc nhìn trưởng bộ phận Tôn, trưởng bộ phân Tôn là người của anh ta, vừa rồi anh ta khiển trách người thư ký trẻ tuổi, vậy mà lúc này chính trưởng bộ phận Tôn lại là người không có chút quy tắc nào.
"Lão Tôn, có chuyện gì vậy? Chúng ta đang họp đấy!"
"Cậu Bạch, cậu phải trả lời cuộc gọi này!"
“Ai đó?”
“Trương Thanh Tuyền!”
"Trương Thanh Tuyền? Chính là bậc thầy chỉ đứng sau Tề Mặc Bác và Cổ Thiên Mãnh?"
“Đúng vậy!”
Nghe vậy, Bạch Tường Vũ lập tức vui mừng.
Chuyện này không phải là đang tạo công lao cho anh ta sao?
Trưởng bộ phận Tôn là người của anh ta, Trương Thanh Tuyền gọi tới tìm trưởng bộ phận Tôn, vậy cũng có thể coi là công lao của anh ta rồi!
Không thể mời được Tề Mặc Bác, nhưng mời được Trương Thanh Tuyền cũng đã là một chuyện rất tốt.
Bạch Tường Vũ ngay lập tức muốn giành công, liền nói: "Lão Tôn, không ngờ ông làm việc hiệu quả như vậy! Tôi nghĩ ông thích hợp nhất với vị trí trưởng bộ phận sales!"
Trưởng bộ phận Tôn suýt nữa đã khóc, thầm nghĩ, cậu Bạch à, cậu đang đẩy tôi vào hố lửa đó!
Bạch Tường Vũ cho rằng trưởng bộ phận Tôn không hiểu ý mình nên vội nói với Bạch Phi Nhi: "Trương Thanh Tuyền là phương án thay thế mà chúng tôi đã chuẩn bị.
Trước đó chúng tôi nghĩ rằng Tề Mặc Bác có thể sẽ không mời được, nên chúng tôi đã lên kế hoạch mời Trương Thanh Tuyền.
Trưởng bộ phận Tôn đã lập được công lao lớn, nên được khen thưởng!"
Khóe miệng của trưởng bộ phận Tôn giật giật, vội vàng mà vẫn không ngăn được Bạch Tường Vũ.
Ông ta thực ra rất muốn nhận công lao này, chỉ có điều công lao này ông ta không thể nhận được!
Trương Thanh Tuyền bây giờ đã đến Bạch Thị, trong nháy mắt là sẽ lên tới đây, ông ta mà giành công thì chẳng khác nào tự vả vào mặt, chẳng phải sao?
Hơn nữa, ông ta và Trương đại sư cũng chỉ gặp nhau có một lần, vì để giúp Bạch Thị tìm được người hỗ trợ nên ông ta đã dùng hết tất cả các mối quan hệ mà mình có được, lạy ông lạy bà, cuối cùng Trương Thanh Tuyền mới miễn cưỡng cùng ông ta gặp mặt, kết quả chưa nói được đôi ba câu thì Trương Thanh Tuyền đã vì bận bịu mà rời đi.
Trưởng bộ phận Tôn không hiểu tại sao hôm nay Trương Thanh Tuyền lại gọi đến cho ông ta, lại còn khách sáo như vậy!
Chẳng lẽ bên trong Bạch Thị thật sự có một cậu Trần nào đó có thể khiến cho Trương Thanh Tuyền thay đổi suy nghĩ hay sao?
Đầu óc của trưởng bộ phận Tôn rối tung rối mù lên hết cả, ngay lập tức muốn thoát thân, đến nỗi chẳng còn quan tâm đến Bạch Tường Vũ đang nói gì nữa.
"Chuyện này...!đây không phải là công lao của tôi! Trương đại sư nói muốn gặp cậu Trần!"
Sau khi trưởng bộ phận Tôn nói xong, những người còn lại đều bối rối.
“Cậu Trần?”
“Cậu Trần nào?”
Ai cũng nghĩ, không có trưởng bộ phận nào họ Trần cả!
Trong Bạch Thị cũng chẳng có mấy người họ Trần! Trương đại sư muốn gặp cậu Trần nào đây chứ?
Mọi người trố mắt nhìn nhau,