Tuấn nhìn Tùng chằm chằm, bỗng chốc bật cười thành tiếng:
- Ông tin cái kết quả này sao? Vậy là ông không hiểu Chi rồi.
- Không, tôi không tin nhưng lúc này mà ép Chi chỉ khiến cô ấy thêm đau khổ mà thôi.
Tôi sẽ không bỏ rơi cô ấy đâu nhưng trước mắt, ông hãy gặp Chi đi.
Đừng làm cô ấy thấy bản thân là kẻ không ra gì nữa.
Tôi cũng cần cho Chi thời gian tiếp nhận mình.
Tuần sau tôi về Mĩ một thời gian rồi sẽ quay lại.
Coi như ông gặp Chi vì tôi đi.
- Ông nhìn tôi xem…liệu gặp rồi có khiến Chi thấy đau khổ hơn không? Từ đầu đến cuối, tôi là người gạt cô ấy.
Bây giờ gặp lại, tôi biết nói gì với cô ấy chứ?
Tùng nhìn Tuấn an ủi:
- Nếu ông không nói ra thì làm sao Chi biết được.
Hãy nói những gì cần nói thôi.
Thời gian của ông không còn nhiều, hãy sống vui vẻ bên cô ấy để Chi chấp nhận được việc ông rời xa cô ấy.
Nếu ông không gặp, tôi e là cả đời này, cô ấy sẽ sống trong tội lỗi thôi.
Tuấn nhìn Tùng hoang mang, anh chưa từng nghĩ đến việc này.
Mấy lần nhìn Chi cứ đến cầu xin mẹ thì anh chỉ nghĩ không gặp lại thì cô sẽ quên, không nhìn thấy anh như này sẽ không làm cho cô ấy khó xử nhưng có lẽ lại là một sai lầm.
Tùng đứng dậy, vỗ vai Tuấn:
- Nếu còn một ngày để sống thì tôi cũng muốn bên người tôi yêu.
Ông hãy nghĩ kĩ lời tôi nói trước khi quá muộn.
Ông yên tâm đi, sau khi ông đi rồi, tôi sẽ chăm sóc mẹ con Chi.
Tùng bước nhanh ra khỏi quán, lòng tự trọng của đàn ông buộc anh phải làm như vậy để chuộc lỗi.
Tuấn chỉ nhờ anh tạo hiện trường giả với Chi nhưng trong đêm ấy, trong người sẵn có men rượu lại còn yêu Chi nên anh đã không kiềm chế được lòng mình mà mắc lỗi với người con gái anh yêu.
…
Tuấn ngồi bên giường bệnh, cầm trên tay bức ảnh của hai vợ chồng, đôi mắt ướt sũng.
Anh nhớ vợ, nhớ những cử chỉ làm nũng của Chi.
Nhớ ngày đầu tiên gặp Chi, anh đã tức điên khi bị một ứng viên đến phỏng vấn làm thư kí mà bị muối mặt:
- Nếu giám đốc không cho những người mới như chúng tôi cơ hội thì làm sao biết chúng tôi không làm được việc.
Nếu chỉ đánh giá khách quan bề ngoài thì công ty nên ghi rõ có kinh nghiệm làm thư kí nhiều năm đi có hơn không?
Chi bỏ đi trước khi Tuấn kịp nuốt trôi lời cô nói.
Từ đầu đến cuối, Chi đã thể hiện cho mọi người thấy mình là ứng cử viên sáng giá với tấm bằng thạc sĩ kinh tế, lại khá am hiểu công ti và nhiệm vụ của một thư kí.
Điều này anh còn không thấy ở những người có kinh nghiệm khác nhưng khi anh chỉ nói câu “ Cô là người chưa có kinh nghiệm” thì bị Chi thẳng thừng phản kháng.
Lần thứ hai Chi được mời đến công ty, cô là người duy nhất trả lời khác lạ khi được hỏi về mức lương mong muốn “ Tôi muốn nhận được những gì mình xứng đáng, còn khi không đáp ứng