Sáng sớm, Bon đã dậy lon ton sang phòng Chi trèo lên giường ôm mẹ.
- Sao con dậy sớm thế?
- Mẹ không cho ba ở lại ngủ sao?
- Ba phải về nhà coi trộm chứ?
Bon gật gù đã hiểu nên không hỏi thêm mà vùng dậy.
- Hôm nay Bon phải đến trường sớm còn tập văn nghệ.
Cô dặn con nhờ mẹ vuốt keo tóc cho con không nó giống bị điện giật quá!
Chi ngồi dậy nhìn nó, vừa ngủ dậy, cái đầu đúng giống điện giật thật, những sợi tóc xoăn tít không vào nếp trông rất buồn cười.
Cô giáo Bon ví von chuẩn quá cơ.
- Vậy đi đánh răng đi mẹ vuốt tóc cho.
Con thích mặc gì tự chọn nhé!
- Ok mẹ
- Trời ạ, ai dạy con từ Ok đấy.
- Ba Tùng ạ
Nhìn thân hình tròn vo của Bon chạy như bay vào nhà tắm mà Chi bật cười.
Hai mẹ con quyết định không ăn sáng ở nhà mà đi ăn ngoài.
Vào quán ăn phở, ai cũng nhìn Bon chằm chằm, có người buột miệng khen.
Bác chủ quán bê phở cho hai mẹ con nhìn Bon xuýt xoa.
- Ôi, cậu bé này càng ngày càng đẹp trai.
Bon nhanh nhảu đáp lời.
- Cảm ơn bà, cháu giống ba cháu nên đẹp trai đấy ạ.
- Vậy chắc ba cháu soái ca lắm nhỉ? Hôm nào đưa ba đến đây ăn sáng nhé!
- Vâng ạ.
Chi mỉm cười, lấy kéo cắt nhỏ bánh phở và thịt cho Bon.
Cái miệng nó liếm liếm môi thèm thuồng.
- Mẹ, soái ca có phải là đẹp trai không? Sao bà lại bảo bố là soái ca?
- Soái ca nghĩa là người ta khen ba con đấy, đó là người vừa đẹp trai, vừa giỏi, vừa tốt.
- Vậy thì Bon cũng là soái ca mẹ nhỉ?
Chi bật cười, nháy mắt con trai.
- Đúng, con cũng là soái ca của mẹ.
Ăn nhanh còn đi học nào soái ca.
- Ok mẹ
Hai mẹ con ăn gần xong thì một người đàn ông trung tuổi lại gần, ông ngồi xuống cạnh Bon nhìn không chớp mắt.
- Thằng bé kháu khỉnh quá!
Chi thấy ông ta vồn vã quá thì lên tiếng.
- Dạ, cháu cảm ơn bác.
Bác có chuyện gì không ạ?
Người đàn ông giật mình khi thấy sự lo lắng trong mắt Chi.
- Không có gì, bác thấy thằng bé đáng yêu quá nên thấy thích.
Con trai bác lớn rồi mà không chịu lấy vợ nên bác thích trẻ con.
Chi thở phào nhẹ nhõm, nhìn người đàn ông đánh giá.
Ông mặc bộ đồ thể thao chắc là mới đi tập thể dục về, cách nói chuyện và khuôn mặt không giống một người xấu, nhìn ông khá phúc hậu.
- Cháu tên là gì? Mấy tuổi rồi?
Bon nhìn Chi thấy mẹ gật đầu mới trả lời.
- Cháu là Bon, cháu gần 5 tuổi rồi ạ.
- Giỏi quá! Cháu rất đáng yêu.
Lần sau mà gặp thì ông sẽ chuẩn bị quà cho cháu.
- Cháu cảm ơn ông.
Hai mẹ con đã ăn xong nên Chi đứng dậy xin phép.
- Xin phép bác, mẹ con cháu phải đi ạ.
Người đàn ông luyến tiếc nhìn Bon rồi khẽ gật đầu.
- Ừ, hai mẹ con đi cẩn thận nhé! Bác trả tiền của hai mẹ con rồi, đi đi không muộn.
- Mẹ con cháu không nhận của bác được đâu ạ, cho cháu...!
- Đưa con đi học đi không muộn, lần sau gặp cháu mời bác là được.
Người đàn ông xua hai mẹ con đi, Chi dù không muốn nhưng đành phải nhận.
- Vậy cháu cảm ơn bác.
Con chào ông đi.
- Tạm biệt ông, lần sau gặp lại Bon sẽ mời ông ăn.
- Ngoan, hai mẹ con đi cẩn thận nhé!
Chi không hiểu sao người đàn ông này lần đầu gặp hai mẹ con mà đã đối xử thân thiện vậy.
Nhưng muộn rồi nên cô cũng không tiện hỏi mà đưa con lên xe rời đi.
Ông Hòa nhìn hai mẹ con đi rồi mới khẽ thở đều lại.
- Thằng bé giống hệt bố nó lúc nhỏ, thật