Vì cả hai không có nhu cầu hòa giải, không tranh chấp con cái và tài sản nên tòa án giải quyết nhanh chóng cho họ li hôn.
Ra khỏi tòa, ánh nắng chói chang khiến Chi nheo mắt khó khăn.
Một tập giấy che trên đầu cô, Chi quay sang thấy Tuấn đang đứng bên cạnh.
Cô mỉm cười:
- Chúng ta đi dạo một lát được không?
Anh gật đầu đồng ý, tay vẫn cầm tập giấy che nắng cho cô.
Chi ngượng ngùng, đi xa một chút:
- Nắng nhẹ không sao đâu ạ?
Tuấn sững người trước sự từ chối của Chi.
Trước kia, cô luôn làm nũng anh sợ nắng, chỉ cần hơi nắng là cô lại chui vào lòng anh, bắt anh dùng mọi cách chắn nắng cho cô nhưng bây giờ, vẫn người phụ nữ ấy, chỉ có mối quan hệ giữa họ đã khác mà cô lại thay đổi nhanh như vậy.
Đứng bên hồ nhìn xung quanh, Chi thủ thỉ:
- Dù chúng ta đã chia tay nhưng em muốn hỏi một câu được không?
Tuấn quay sang nhìn Chi khẽ gật đầu.
Anh muốn chạm vào người bên cạnh nhưng không thể, muốn xin phép được ôm cô nhưng cũng không đủ dũng khí.
- Anh...có còn yêu em không?
Giọng Chi trầm buồn, nhẹ bẫng pha chút oán trách và tuyệt vọng.
Tuấn đứng lặng người, nhìn dòng nước chảy lăn tăn không một gợn sóng, ánh nắng phả xuống hồ lấp lánh còn lòng anh thì đang dậy sóng.
- Điều đó còn quan trọng sao?
Câu trả lời của anh khiến Chi cười méo xệch, anh thoáng thấy cô khẽ rùng mình ngăn cản cảm xúc.
- Có lẽ không còn quan trọng nữa.
Dù sao chúng ta cũng đã kết thúc rồi.
Chi xót xa cho chính mình.
Cô li hôn cũng chưa dám nói với ba mẹ, cô sợ phải đối diện với mọi người khi họ từng chứng kiến cô và Tuấn yêu nhau, lấy nhau lãng mạn thế nào.
- Em sẽ sống tốt phải không Chi? Hãy tự chăm sóc mình và tìm hạnh phúc mới nhé! Người yêu cũ của em rất hợp đấy.
Chi quay sang nhìn Tuấn ngạc nhiên, anh biết Tùng trở về rồi sao.
- Tại sao anh lại nói vậy?
Tuấn bối rối, lảng tránh ánh nhìn của Chi.
Anh tỏ ra thờ ơ:
- Anh đã gặp cậu ta khi đi đánh golf.
Tuấn lảng tránh chủ đề vừa nói, anh lấy ra chùm chìa khóa:
- Căn hộ này anh mua cho em, hãy chuyển về đó sống nhé! Anh biết em sẽ không về nhà ba mẹ nên hãy dọn về căn hộ này ở được không?
Chi nhìn chùm chìa khóa, nhìn lại con người trước mặt, giọt nước mắt nóng hổi rơi trên má, cô lấy tay lau nhanh nó đi.
- Em đã mua nhà rồi, em đã nói sẽ không cần bất cứ thứ gì từ anh.
Đến nhà anh như nào thì em ra đi như vậy.
Cô lấy chìa khóa xe đặt vào tay anh:
- Đây là xe anh mua cho em nên bây giờ trả lại anh.
Tuấn bối rối, nhìn cô như cầu xin:
- Đừng làm vậy Chi à, những gì anh mua cho em là của em nên đừng tuyệt tình như này được không?
Chi lắc đầu, ánh mắt nhòe nước:
- Em chỉ lấy những gì là của mình thôi.
Anh hãy giữ lấy đồ của mình.
Cô quay đi, Tuấn nắm lấy tay cô lại:
- Hãy giữ lấy cái xe, vì đó là món quà kỉ niệm của chúng ta được không? Đó là lời thỉnh cầu cuối cùng của anh đấy.
Chi quay lại, mỉm cười, nhặt lấy chìa khóa:
- Cảm ơn anh.
- Anh có thể ôm em lần cuối được không?
Chi lắc đầu từ chối rồi nhanh chóng bước sang đường, đến bãi đỗ xe.
Ngồi lên xe, cô bật khóc nức nở.
Cuối cùng, tình yêu của hai người kết thúc bằng đám cưới viên mãn và bây giờ chấm dứt bằng tờ giấy li hôn.
Lúc này, cô vẫn nghĩ đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Lái xe đi khi thấy Tuấn lại gần, cô