Trên đường đi về phòng, Sơ Vũ có chút run run vì gió thổi ngoài trời khá mạnh cộng thêm đi có một mình, có hơi rợn sóng lưng.
Đột nhiên có tiếng chân ở đằng sau vang lên, không giống như tiếng đang đi bộ mà là như đang chạy, còn nghe thấy cả tiếng thở, và nó đang tiến gần đến cô.
Sơ Vũ bất giác quay người lại, đập vào mắt cô là một cậu thanh niên trắng trẻo, gương mặt thanh tú pha một chút lém lỉnh.
Cậu kia thấy Sơ Vũ quay người lại nhìn mình thì cũng hết hồn, vốn dĩ cậu đang định gọi lại ai ngờ người ta đã quay người lại rồi.
“Đằng ấy!Làm quen được không?” Cậu mấp máy môi, gương mặt lộ đầy vẻ căng thẳng.
Cậu còn tưởng cô gái này sẽ không đồng ý, ai ngờ Sơ Vũ nở một nụ cười mỉm: “Được chứ!”
Xinh gái quá đi, cậu thề đây là lần đầu cậu thấy con gái cười với mình, đã vậy mới nãy khi chào hỏi mọi người trông cô ấy rất nghiêm túc và nhìn hơi lạnh lung. Ai ngờ lại cười xinh như vậy.
“Bạn ở tầng mấy vậy?”
“Tầng hai!”
“Tốt quá, tôi cũng ở tầng này, à còn nữa, anh em đang tụ họp chơi bài ở phòng tôi đấy, bạn có muốn chào hỏi không?”
Khi nhận được lời mời này, Sơ Vũ hơi miễn cưỡng, bản thân cô muốn về phòng nằm nghỉ ngơi một chút để mai còn tập luyện.
Cô đành từ chối: “ Tôi có chút mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi, cảm ơn vì đã mời!”
Cậu kia có chút buồn, nhưng cũng đành chịu thôi nhưng cậu vẫn không chịu buông tha: “ Thế đi bộ về chung được không?”
“Được!”
Trên đường về. họ trò chuyện không ít, chủ yếu là cậu này hỏi còn Sơ Vũ thì trả lời.
Cậu này tên là Thẩm Văn Triết, mới 13 tuổi, đã vào căn cứ được 2 năm. Khi nghe tới điều này Sơ Vũ cũng ngạc nhiên hỏi Văn Triết sao lại muốn vào đây.
Cậu cười cười, ánh mắt lộ sự ngưỡng mộ và kính trọng, cậu nói một câu rất dài: “Tôi là con thứ của một nhà kinh doanh tại Bắc Kinh, bố tôi muốn tôi đi theo sự nghiệp kinh doanh của gia đình, chỉ là tôi rất cứng đầu, ông nói gì tôi đều thích đi ngược lại những gì ông ấy muốn. Bố tôi đành gửi tới tôi tới đây, tôi cứ nghĩ bản thân luôn là mạnh nhất, giỏi nhất, đến khi tôi gặp thiếu tá Lục!”
“Lục Cảnh á!” Sơ Vũ bất ngờ.
Thẩm Văn Triết giật mình với cách xưng hô của Sơ Vũ, liền nói lại: “Đừng gọi tên ngài ấy như, trước đây từng có một cô tiểu thư khuê các đến đòi gặp thiếu tá Lục, khi gặp được còn gọi thẳng tên ngài ấy, thế là bị ngài ấy lườm cho một cái, còn bị ngài ấy gọi là đồ điên.
Ặc, vậy cơ à, Sơ Vũ lè lưỡi.
Cuối cùng cũng đến phòng cô, cả hai tạm biệt nhau. Trước khi đi, Thẩm Văn Triết gọi cô lại, nói chuyện đến bây giờ mà cậu lại quên mất việc chính. Thiếu tá đã dặn cậu khi gặp cô nhất định phải đưa tờ quy định. Thế mà vì nói chuyện quá hăng say, suýt chút thì quên.
Thẩm Văn Triết mò trong túi, lấy ra một tờ giấy nhỏ hơi ngả vàng đưa cho Sơ Vũ.
“Đây là tờ quy định, có hơi cũ nhưng vẫn đọc được!”
“Ồ, cảm ơn!” Sơ Vũ nhận lấy.
Cả hai lúc này mới chính thức tạm biệt nhau. Đợi đến khi bóng dáng của cậu đó biến mất hẳn, Sơ Vũ mới đi vào, đóng cửa lại.
Ở đây không tồi, thậm chí lại còn được ở một mình, cô cởi giày, nằm thẳng lên giường. Cẩn thận đọc tờ quy định mà Thẩm Văn Triết vừa đưa.
5h sẽ có coi gọi dậy, chỉ có 15’ xếp ga giường và vệ sinh thay đồ, đến 5h20’ phải có mặt dưới sân, đi trễ sẽ bị phạt. Luyện tập đến 6h thì đến căn tin để ăn sáng, tiếp đó sẽ là một chuỗi huấn luyện dành cho tân binh, còn những người giỏi hơn sẽ được phân công làm nhiệm vụ theo tài năng và chức vụ của mỗi người. Còn một số quy định khác sẽ được các chỉ huy thông báo sau.
Sơ Vũ đọc đến đây, tự nhiên lại có chút buồn ngủ. Ngước nhìn đồng hồ ở trên mới nhận ra, bây giờ đã gần 10h. Cô khóa cửa phòng, tắt đèn rồi đi ngủ mất.
_____________________
Lúc này gương mặt có chút ửng đỏ của Lục Cảnh không còn sự đùa giỡn nữa, thay vào đó là trầm tĩnh và nghiêm túc.
Thái độ của Diệp Thanh và Trạch Dương sau khi nghe Lục Cảnh nói cũng nghiêm nghị hơn.
“Tôi cảm thấy…” Anh thở dài, đôi mắt có chút đờ đẫn.
Cuối cùng anh chốt được một câu: “Có thể thân phận của tôi sắp bại lộ rồi!”
“Bại lộ?” Diệp Thanh nheo mắt lại.
Trạch Dương không nói gì, bình thản như biết trước được mọi chuyện.
Lục Cảnh đã mệt lắm rồi, cả ngày trải qua đủ thứ chuyện, trên người còn đang bị thương.
“Vì tôi sắp được bị điều sang Pháp để điều tra về tổ chức Mamba, bản thân tôi lại dính đến tổ chức đó, rõ ràng là cố ý đưa tôi qua để thử.”
“Sang Pháp?” Đến lúc này cả Diệp Thanh và Trạch Dương gần như đều nói cùng một lúc, cả hai đều ngỡ ngàng như nhau.
“Các bậc trên đều muốn tôi qua đó, chắc chắn họ đã ngửi thấy mùi đáng nghi ở tôi rồi!” Lục Cảnh đến lúc này chỉ biết ngao ngán thở dài.
Trạch Dương nhìn thẳng vào mắt Lục Cảnh: “Cậu cứ đi đi, cứ để đám nhóc ở đây cho tôi và cả cô bé cậu mới đưa đến nữa!”
“Trạch Dương…” Diệp Thanh cạn lời
Lục Cảnh nghe đến khúc này, gương mặt cũng không còn nét căng thẳng, thay vào đó, khóe môi cong lên.
“Ừm, cảm ơn!”
“Thế…Hôm nay cậu có gặp Jack không?” Lục Cảnh hỏi
Trạch Dương gật đầu: “Có, lúc tôi mở cửa, Sơ Vũ đang xử lí Jack, cậu ta nhìn rất khổ sở! Nếu tôi không đến kịp lúc, cậu ta đã bị cô