Cuộc họp nhỏ lần này của ba người kết thúc, Tề Khê cảm thấy bản thân mình càng lúc càng sốt ruột.
Có lẽ là trạng thái không bình thường gần đây của cô hơi rõ, sau khi kết thúc giờ nghỉ trưa quay về công ty luật Cạnh Hợp, Tề Khê bị Cố Tuyết Hàm gọi vào văn phòng.
"Tề Khê, gần đây em gặp phải chuyện gì à?" Đầu tiên Cố Tuyết Hàm nói vài câu liên quan đến vụ án gây tai nạn giao thông, rót ly trà cho Tề Khê xong, hỏi cô một cách tự nhiên: "Mặc dù chị là sếp em, nhưng chị cũng không lớn tuổi hơn bọn em bao nhiêu, chuyện tình cảm của em xảy ra vấn đề gì cũng có thể nhờ chị tư vấn, em xem chị như một người bạn là được."
Chị ấy uống một ngụm trà, nhìn về phía Tề Khê: "Mặc dù em đang hẹn hò với em trai chị, nhưng không vì thế mà chị sẽ thiên vị nó, lúc yêu đương có thể khiến bản thân mình vui vẻ thì mối tình đó mới đáng giá. Nếu một cuộc tình mà nỗi lo âu, bất an và đau khổ gây ra cho em vượt qua sự ngọt ngào, chị đề nghị nên dừng lại."
Thật sự Cố Tuyết Hàm rất trung lập, không chỉ không có ý thiên vị Cố Diễn, ngược lại chị ấy có xu hướng yêu cầu nghiêm khắc với Cố Diễn hơn.
"Gần đây công việc của em không bị ảnh hưởng gì, nhưng nếu em cứ đắm chìm trong cảm xúc lo lắng khôn nguôi, tương lai sẽ ảnh hưởng đến công việc, huống chi, chị kỳ vọng rất cao vào em, chị cảm thấy đáng lẽ em nên làm tốt hơn hiện tại nhiều..."
Cố Tuyết Hàm không biết nội tình, chỉ nghĩ không biết có phải chuyện tình cảm của Tề Khê và Cố Diễn có vấn đề gì đó hay không, dù sao thì gần đây sắc mặt của cả hai người đều nhăn nhó như gặp phải kẻ thù.
Mặc dù Cố Tuyết Hàm đoán sai hướng nhưng Tề Khê lại cảm thấy mắt dần nóng lên, đỏ ửng.
Tề Thụy Minh là người làm cha, vốn dĩ khi cô khó khăn, ông ta nên làm người cho cô dựa, nhưng mà thực tế, ông ta lại là người tổn thương Tề Khê, khiến Tề Khê rơi vào tình cảnh cảm xúc lo lắng tột độ. Ngược lại, Cố Tuyết Hàm chẳng hề có quan hệ máu mủ với cô nhưng lại vô cùng để ý đến tình hình của cô.
Bỗng nhiên Tề Khê có xúc động, có lẽ... có lẽ cô có thể nhờ Cố Tuyết Hàm giúp đỡ đúng không?
Tề Khê cắn cắn môi: "Em với Cố Diễn không có mâu thuẫn gì, là chuyện nhà của em."
Nhưng ngay khi Tề Khê vừa nói xong cô đã hối hận, bởi vì di động của Cố Tuyết Hàm vang lên, điều này khiến Tề Khê cảm thấy áy náy, cô không nên chiếm dụng thời gian của Cố Tuyết Hàm. Nhưng mà ngoài dự kiến của Tề Khê, Cố Tuyết Hàm tắt chuông điện thoại, chuyển chế độ im lặng, sau đó thể hiện tư thế sẵn sàng lắng nghe.
Sắc mặt chị ấy vô cùng nghiêm túc: "Sao lại thế?" Chị ấy nhìn về phía Tề Khê: "Em là một thành viên trong nhóm, dù gì chị cũng lớn hơn em vài tuổi, cho dù không phải gặp khó khăn trong công việc, nếu chị có thể giúp em được chuyện gì, em cứ việc mở miệng."
...
Tề Khê không ngờ rằng lúc nói ra lại đơn giản hơn tưởng tưởng nhiều. Cố Tuyết Hàm giống như Cố Diễn, đối với việc không thể tưởng tượng xảy ra trong nhà Tề Khê như thế, chị ấy thể hiện rất gia giáo, không vì vậy mà liếc mắt nhìn Tề Khê hay lộ ra nét mặt gì khiến cô không tự nhiên. Chị ấy còn thấu hiểu hơn so với Tề Khê nghĩ. Lúc Tề Khê kể lại quá trình chi tiết, Cố Tuyết Hàm chỉ kiên nhẫn, im lặng lắng nghe.
Sau khi Tề Khê nói xong, Cố Tuyết Hàm không lên tiếng đánh giá, chỉ lấy một viên kẹo từ trong ngăn kéo đưa cho Tề Khề: "Ăn chút đồ ngọt, tâm trạng sẽ tốt hơn một chút."
Tề Khê bóc giấy gói, lúc vị ngọt bắt đầu tan trên đầu lưỡi, trong lòng cô vẫn rất chua xót: "Luật sư Cố, mặc dù tự bản thân em cũng xuất thân từ sinh viên luật, cũng làm công việc liên quan đến luật pháp, nhưng lần này em cũng rất mờ mịt. Có phải cơ bản luật của chúng ta không có cách nào có thể bảo vệ những người yếu thế trong hôn nhân hay không? Em với mẹ em đều có nền tảng học luật, đã cố gắng tìm kiếm những chứng cứ quan trọng nhất. Cố Diễn cũng giúp đỡ thảo luận cùng bọn em, nhưng... vậy mà rốt cuộc lại phát hiện căn cứ theo pháp luật hiện hành, rất khó để mẹ em có thể đạt được phần bồi thường xứng đáng..."
"Dùng tội vi phạm chế độ một vợ một chồng khiến ông ta chịu trừng phạt thì lại càng không thể. Bản chất tội vi phạm chế độ một vợ một chồng là tội hình sự, lúc tòa án phán quyết sẽ vô cùng cẩn thận, phải thỏa mãn các cấu thành vô cùng nghiêm ngặt. Một điều kiện quan trọng cấu thành tội vi phạm chế độ một vợ một chồng là dù đã có vợ/ chồng mà lại đi kết hôn với người khác, hoặc là biết rõ người đó đã có vợ/ chồng mà vẫn kết hôn với họ. Em có đọc những án lệ của tòa, đa phần người bị phán tội vi phạm chế độ một vợ một chống là thời xưa lợi dụng lỗ hổng chưa có mạng kết nối, ở khu vực địa lý khác nhau, vừa đăng ký kết hôn với vợ, lại cùng đăng ký kết hôn với bồ nhí, dẫn đến việc vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng. Mà Tề Thụy Minh sẽ không thể nào làm chuyện ngu xuẩn này được, đừng nói đến chuyện bây giờ có làm cũng chưa chắc đã làm được. Trường hợp còn lại sẽ bị phán tội vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng là người đã kết hôn lại chung sống như vợ chồng với một người thứ ba trong thời gian dài. Tề Thụy Minh cũng không thoả mãn. Mối quan hệ ngoài giá thú của ông ta và Vương Quyên vẫn luôn không công khai, mẹ em không biết, những đồng nghiệp trong công ty luật của ông ta cũng không biết. Ông ta sẽ không ngu ngốc đến mức để bản thân mình chịu tội danh vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng."
Những điều khoản pháp luật cần nghiên cứu, Tề Khê cũng đã sớm đọc hết mấy lượt, những án lệ của tòa án cô cũng đã sắp thuộc lòng rồi. Cô cũng không cảm thấy Cố Tuyết Hàm sẽ có biện pháp tốt hơn. Lần này cô nói hết lời nhưng cũng không trông cậy có thể tìm được một cách làm khác từ chỗ Cố Tuyết Hàm.
Chỉ là cô cảm thấy rất mông lung, cũng thật sự nảy sinh ngờ vực với chuyên ngành học và công việc của bản thân mình.
Luật pháp thật sự có thể bảo vệ những người đáng được bảo vệ sao?
Chỉ là vốn Tề Khê nghĩ Cố Tuyết Hàm sẽ an ủi cô, nhưng chị ấy chẳng hề nói một lời nào, chị ấy chỉ thả ly nước xuống, cười cười: "Ai bảo pháp luật không bảo vệ mẹ em?"
Tề Khê ngẩn người.
Cố Tuyết Hàm uống một hớp trà, nhìn chăm chú vào mắt Tề Khê: "Tề Khê, chị nghĩ bây giờ thứ em thiếu không phải là lời an ủi mà là một số lời khuyên từ góc độ chuyên môn. Em có ngại để chị cùng tham gia vụ việc này không? Dùng thân phận luật sư?"
Cố Tuyết Hàm mím môi nở nụ cười: "Nói chung là, chị lấy giá rất cao nhưng mà bởi vì em là nhân viên của chị, cho nên lần này sẽ miễn phí. Dù sao chị cũng hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết chuyện phiền não này của em, để em nhanh khôi phục cảm xúc, ổn định trạng thái làm việc, cố gắng chia sẻ công việc với chị."
Tề Khê kích động đến mức gần như không biết phải làm sao: "Vậy... vậy, luật sư Cố, chị có biện pháp gì sao?"
Cố Tuyết Hàm không khua chiêng gõ trống mà có thể bình tĩnh như vậy, chắc chắn chị ấy đã có biện pháp!
Quả nhiên, trên mặt Cố Tuyết Hàm lộ ra một nụ cười kiêu ngạo tao nhã nhưng vô cùng tự tin: "Đương nhiên rồi, vụ việc mà Cố Tuyết Hàm chị đây không giải quyết được còn chưa xuất hiện trên đời này đâu!"
Chị ấy nói xong thì gọi một cuộc điện thoại nội bộ, bảo Cố Diễn cùng vào văn phòng.
"Trong nhà Tề Khê xảy ra chuyện, sao em không nói với chị?"
Cố Diễn bước vào văn phòng thì được chào đón bằng lời quở tránh mang theo oán giận của Cố Tuyết Hàm: "Em là em trai chị, em ấy là nhân viên của chị kiêm bạn gái của em, dù gì chị cũng được xem như là nửa người mẹ. Trẻ con bị đánh còn biết về nhà méc cha mẹ, em thì ngược lại, còn dắt Tề Khê cùng im lìm đưa đầu chịu đánh."
Hiển nhiên là Cố Diễn bị phê bình hơi xấu hổ, nhưng cũng may bởi vì có sự quở trách của Cố Tuyết Hàm, ngược lại không khí cay đắng hận thù cũng tan đi một chút. Tề Khê nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác của Cố Diễn, thậm chí không cầm lòng được mà khẽ nở nụ cười.
Cố Tuyết Hàm cũng không dây dưa chuyện Cố Diễn có báo hay không nữa, chị ấy nhanh chóng bắt đầu "giáo dục chuyên môn"...
"Hai người các em đều nghe cho rõ đây, chúng ta là luật sư, phải tránh không được chui đầu vào một sai lầm, đó là chuyện gì cũng bị gò bó trong khuôn khổ của pháp luật."
Cố Tuyết Hàm đặt ly nước xuống, tiếp tục bổ sung: "Đương nhiên, những lời này không có ý khuyên các em đi làm những chuyện trái pháp luật, mà là thỉnh thoảng nên nhảy ra khỏi khuôn khổ sáo rỗng của pháp luật, suy nghĩ xem chuyện có thể giải quyết được bằng những biện pháp khác hay không. Các em không phát hiện ra sao? Có đôi khi những người quá tuân thủ quy tắc, ngược lại sẽ thường chịu thiệt."
"Những suy luận trước đây của bọn em, hoàn toàn phân tích căn cứ theo luật thì nếu khởi kiện ly hôn, thẩm phán sẽ xử thế nào. Thật sự những giả thiết đó không sai, nhưng các em đã từng nghĩ đến chưa, mâu thuẫn hôn nhân, cách tốt hơn, kinh tế hơn, tiết kiệm hơn đó là thỏa thuận ly hôn?"
Tề Khê cau mày, có chút vẫn không rõ ràng cho lắm: "Nhưng mà thỏa thuận ly hôn, ba em vốn không phải là người biết hổ thẹn, bản thân ông ta cũng là luật sư, lúc đàm phán chúng ta căn bản không phải là đối thủ của ông ta. Ông ta biết cho dù thỏa thuận không thành, nếu mẹ em muốn ly hôn cũng chỉ đành phải khởi kiện. Một khi khởi kiện, tòa án cũng không thể xử ông ta ra đi tay trắng. Bây giờ em không phải là người con duy nhất của ông ta, ông ta có đứa con trai được xem trọng hơn rất nhiều, tuyệt đối sẽ không chắp tay nhường tài sản trong thời kỳ hôn nhân mà chắc chắn sẽ liều mạng tranh thủ quyền lợi cho đứa con trai của mình trong tương lai..."
"Đối với các em mà nói, các em không phải là đối thủ của ông ta. Nhưng đối với chị, ông ta căn bản cũng không phải là đối thủ của chị đâu."
Giọng điệu của Cố Tuyết Hàm vô cùng đương nhiên, thậm chí nghe có hơi tự cao, nhưng tim Tề Khê lại bắt đầu đập nhanh hơn, bởi vì cô biết, Cố Tuyết Hàm nói như vậy không phải nói linh tinh ngạo mạn, mà bởi vì chị ấy đã nắm chắc hoàn toàn.
"Luật sư Cố, ý của chị là..."
"Trong giới luật, Cố Tuyết Hàm chị đây ít ra còn có thể khiến người ta nhớ đến tên, còn ông ta thì sao? Ông ta thật sự chỉ là một tên có tìm cũng không ra. Bây giờ cho dù tham gia hoạt động thi đua cũng thường có cơ hội mượn người ngoài sân trợ giúp, sao hai đứa không nghĩ đến chuyện phải tìm chị?"
Giọng điệu của Cố Tuyết Hàm có chút hận rèn sắt không thành thép: "Chị biết hai người các em đều rất cố gắng, nhưng hành động xin người khác giúp đỡ không phải là do bản thân mình yếu kém. Khéo về việc nhờ vả, mượn tài nguyên, kinh nghiệm của người khác cũng là một loại năng lực. Thậm chí khiến người khác đồng ý hỗ trợ bọn em cũng là một loại kỹ năng."
"Điều quan trọng nhất của thỏa thuận ly hôn chính là đàm phán. Chúng ta làm luật sư, ngoài việc phải am hiểu các kiến thức luật chuyên ngành, còn phải bồi dưỡng năng lực quan trọng nhất, chính là khả năng đàm phán. Những luật sư ưu tú có thể tham gia đàm phán kinh doanh của các khách hàng doanh nghiệp, hiểu được hình thức kinh doanh và tâm lý kinh doanh của đối thủ, có thể dùng hết khả năng của mình tranh thủ cho khách hàng một mức giá tối ưu. Nhưng làm sao để nắm chắc có thể cân đối với điểm giới hạn cuối cùng của đối phương thì phải dựa vào kĩ năng và kinh nghiệm."
Một Cố Tuyết Hàm tập trung công việc vô cùng chói sáng, đó là sự tự tin của chị ấy.
Khuôn mặt, hai mắt sáng ngời, giống như cả người chị ấy đều tỏa ra ánh sáng chuyên nghiệp. Đừng nói là Tề Khê, ngay cả Cố Diễn cũng nhìn chăm chăm về phía chị ấy với ánh mắt khao khát học hỏi.
"Tất cả mọi cuộc đàm phán, cho dù là phân chia tài sản ly hôn hay là đàm phán kinh doanh, điểm mấu chốt đều giống nhau, đó là em phải nắm được nhược điểm của đối phương. Trước khi ngồi vào bàn đàm phán, em phải nghĩ được, hiểu được điều đối phương mong muốn nhất là gì. Ví dụ như em bán hàng, trong hàng hóa của em khía cạnh nào khiến đối phương quan tâm nhất, trong hàng của em có yếu tố nào mà hàng hóa của những bên khác không thể thay thế được hay không. Nếu có, cho dù em chỉ là một nhà cùng cấp nhỏ còn đối phương là một người mua lớn có thương hiệu, thì em cũng có quyền chủ động nhất định."
Cố Tuyết Hàm mím môi cười, nhìn về phía Tề Khê: "Cho nên, Tề Khê, đừng vì em chỉ là một luật sư còn đang thực tập, ba em là luật sư lão làng mà cảm thấy em không thể nào thắng được ông ta. Rõ ràng là trong tay em nắm được thứ ông ta xem trọng nhất mà."
Thứ gì Tề Thụy Minh xem trọng nhất…
Lời nói của Cố Tuyết Hàm như khai sáng, bỗng nhiên trong đầu Tề Khê lóe lên tia sáng tỉnh ngộ...
"Luật sư cố, chị nói chính là, là đứa con trai riêng kia của ba em sao?!"
Cố Tuyết Hàm gật gật đầu, trong lời nói có ý tán thưởng Tề Khê sáng dạ: "Thông minh! Nhưng ngoại trừ đứa con đó, trong tay em vẫn nắm thứ ông ta để tâm khác."
Chị ấy liếc mắt nhìn Tề Khê và Cố Diễn một cái, không bỏ lỡ cơ hội dạy học lần này: "Ba của Tề Khê làm nhiều chuyện như vậy, ông ta là người học luật, chẳng lẽ không thể hiểu được chuyện kiểm soát rủi ro sao? Rõ ràng là chuyện ông ta ở bên ngoài có con trai riêng và nuôi bồ nhí bị bại lộ, đối với ông ta cũng không phải là một chuyện tốt. Dù sao nếu phải trả giá ít, vì sao từ mười năm trước ông ta đã có con trai nhưng vẫn chọn không ly hôn mà giấu giếm, thà ra không thể cho đứa con trai bảo bối kia của mình một gia đình đầy đủ, cùng muốn tiếp tục cuộc hôn nhân giữa ông ta và mẹ Tề Khê chứ?"
Cố Diễn nhíu mày, trả lời: "Bởi vì ông ta là một người vô cùng ích kỷ, ông ta rất để ý đến thanh danh và hình tượng mình đã xây dựng với bên ngoài."
Cố Tuyết Hàm nở một nụ cười giễu cợt: "Đúng là như vậy, bởi vì ông ta là một tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo. Trong lòng thối nát, vặn vẹo nhưng bên ngoài lại giả thành một người chồng tốt, còn muốn được người ta khen ngợi. Đồng thời, ông ta cũng để tâm đến thanh danh của mình trong lòng con trai. Nếu đứa bé đó và đám bạn học của nó biết nó là một đứa con riêng không thể lộ ra ánh sáng, mẹ nó là một kẻ thứ ba dơ bẩn, các em cảm thấy những đứa bé trong trường có xa lánh nó hay không? Nó học trường học quốc tế, phụ huynh trường quốc tế có không ít người rất chú trọng quan niệm dòng dõi. Trường đó có không ít con em nhà giàu hoặc quản lý cấp cao ở thành phố Dung, có ai muốn con cái mình kết giao bạn bè với một bạn học có loại xuất thân như vậy?"
Tim Tề Khê bỗng đập điên cuồng.
Đúng rồi, cô đã biết tên, trường, tình hình trong lớp của đứa con riêng kia của Tề Thụy Minh, vậy...
Đối diện với ánh mắt dò hỏi của Tề Khê, Cố Tuyết Hàm gật đầu: "Đúng vậy, đúng là như những gì em nghĩ. Tề Khê, những chứng cứ em tìm được không hề bị lãng phí. Trong tay em đã nắm chặt át chủ bài, chỉ cần em công khai các tài liệu trong tay, vậy thể diện của ba em có lẽ sẽ không thể giữ được, thanh danh của đứa con này ở trong trường sợ là cũng sẽ hoàn toàn hư hết."
"Mà đây chính là điểm khác biệt em có thể đàm phán."
Mắt Tề Khê sáng rực lên, cô nhanh chóng hiểu rõ logic trong những lời Cố Tuyết Hàm nói: "Ý của chị là em có thể dùng chuyện này để uy hiếp ông ta? Yêu cầu ông ta chủ động nhượng bộ và từ bỏ lúc phân chia tài sản để bảo vệ thanh danh của mình và con trai, sau đó nhanh chóng hoàn thành quy trình thỏa thuận ly hôn?"
Cố Tuyết Hàm tặng cho Tề Khê một ánh mắt tán thưởng, nhưng chị ấy sửa lại ngay cho đúng: "Có điều đây không phải gọi là uy hiếp, đây chính là đàm phán."
Nhưng với những lời Cố Tuyết Hàm nói khiến Cố Diễn cau mày, nét mặt có chút chần chừ: "Nhưng loại chuyện thế này, có thể
xâm phạm quyền riêng tư cá nhân hay không?"
Cố Tuyết Hàm tỏ nét mặt thật cạn lời: "Từ đầu không phải chị đã nói rồi sao? Mặc dù các em là luật sư, nhưng chúng ta làm luật sư không có nghĩa là phải bắt buộc tất cả những việc đương sự làm đều là phù hợp với yêu cầu của pháp luật, không được chạm đến bất kỳ xó nào trong luật. Nếu mỗi người đều có thể làm như vậy, vậy thì trực tiếp để mọi người mỗi người đọc luật một lần không phải là được rồi à?"
"Nghề luật sư này của chúng ta sở dĩ vẫn tồn tại, là bởi vì luôn có rất nhiều người làm trái pháp luật. Còn chúng ta sẽ là người cung cấp giải pháp khắc phục sau khi làm trái luật. Chúng ta sẽ đề nghị tất cả đương sự tuân thủ pháp luật, nhưng nội dung công việc của luật sư không phải là chế tài những hành vi vi phạm pháp luật hay ép buộc mọi người tuân thủ pháp luật hay là phán xét ai. Trọng trách của chúng ta là thông báo cho khách hàng hậu quả và rủi ro sau khi vi phạm pháp luật. Chúng ta sẽ phân tích toàn diện trước, người quyết định cuối cùng chính là khách hàng, chỉ cần họ cho rằng hậu quả của hành vi trái pháp luật nho nhỏ so với kết quả nhận được khi không làm trái bất cứ quy định pháp luật nào, lại càng khiến họ dễ chấp nhận hơn, mang lại cho họ lợi ích lớn hơn, họ cũng đồng ý nhận trừng phạt cho chuyện trái pháp luật nho nhỏ kia. Sau khi cân nhắc lợi và hại, đều là người lớn hết cả rồi, thì cứ đi làm là được."
Cố Tuyết Hàm nhìn về phía Tề Khê, nở một nụ cười gian xảo: "Bây giờ lập trường nói chuyện của chị là luật sư của em, em chính là đương sự của chị."
Chị ấy nhìn về phía tề Khê: "Xâm phạm quyền riêng tư cá nhân phải chịu trách nhiệm thế nào?"
Là chấm dứt xâm phạm, khôi phục danh dự, phải xin lỗi và bồi thường thiệt hại.
Nhưng...
Trừ phi là bản chất là tuyên truyền phóng đại, nếu không, không có ai trong vụ án xâm phạm quyền riêng tư có thể khôi phục hoàn toàn danh dự, bởi vì tốc độ lan truyền những lời đồn đãi chuyện cá nhân luôn nhanh chóng hơn tất cả mọi chuyện. Mà vụ án xâm phạm quyền riêng tư cá nhân cũng chẳng phải những tội hình sự như giết người phóng hỏa, bản thân mức xử phạt cũng chẳng phải khiến người ta không thể gánh nổi.
Đây là vì sao rất nhiều bà vợ gặp phải chồng ngoại tình, mặc dù sẽ bị bồ nhí kiện tội xâm phạm quyền riêng tư cá nhân nhưng vẫn không hề chùn bước muốn nói cho toàn thế giới biết những chuyện bỉ ổi, vô liêm sỉ của kẻ thứ ba đã làm.
Huống chi là cũng chẳng phải kẻ thứ ba nào da mặt cũng dày, có mặt mũi kiện vợ chính thức tội xâm phạm quyền riêng tư.
Cố Tuyết Hàm đã nói đến nước này, Cố Diễn hiểu, Tề Khê cũng đã hiểu rõ ràng.
Tề Khê nhìn về phía Cố Tuyết Hàm: "Luật sư Cố, em hiểu rồi, ý của chị là, nếu thứ quý trọng nhất của ba em chính là đứa con, mà bây giờ em lại vừa khéo nắm giữ một số tình hình của con ông ta, vậy nếu như lúc em đàm phán, dùng con ông ta để làm thế mạnh thì có thể đổi lấy chuyện ông ta sẽ nhường bước lúc phân chia tài sản đúng không?"
Cố Tuyết Hàm gật đầu: "Đúng vậy. Đây không phải là bảo em đi làm chuyện trái pháp luật, nhưng trước khi em và ba em ngồi vào bàn đàm phán, ông ta sẽ không biết rõ em định làm gì. Chỉ cần em chèn ép, hù dọa được ông ta, để ông ta thật sự tin tưởng em sẽ làm như vậy, ông ta càng để ý đến đứa con đó bao nhiêu thì sẽ càng sợ em bấy nhiêu, sẽ càng nhường quyền chủ động hơn."
Mặc dù sau khi chuyện của Tề Thụy Minh xảy ra, lòng Tề Khê chưa được thả lỏng phút nào. Khi nghĩ đến chuyện phải đối chọi với Tề Thụy Minh, cô có áp lực rất lớn. Nhưng trong tình huống nguy cấp như vậy, Cố Tuyết Hàm lại dùng năng lực bốn lạng đẩy ngàn cân, thoạt nhìn chị ấy có vẻ rất điêu luyện, loại cảm xúc này cuốn hút Tề Khê, khiến nội tâm căng thẳng của cô cũng dần trở nên vững vàng lại.
"Em hiểu ý của chị chứ? Không phải thật sự muốn em phạm pháp đi bới móc những thông tin riêng tư của con riêng ông ta, chỉ là dùng điểm này để đàm phán. Nhưng trước khi em dùng chuyện này làm lợi thế để nói chuyện, em phải chuẩn bị tâm lý cẩn thận, truyền tải cho ba em thông tin theo kiểu: em không phải bắn phát súng hù dọa, mà thật sự nếu như đàm phán không thành, em sẽ làm như vậy. Bởi vì ít nhất phải có khí thế như vậy, em mới có thể chèn ép dáng vẻ bệ vệ của ông ta, mới khiến ông ta tin, mới làm cho ông ta sợ em được."
Cố Tuyết Hàm hơi ngừng lại một chút, nhìn vào mắt Tề Khê: "Tề Khê, ba em chưa chắc là người chuyên nghiệp nhất trong hành nghề pháp lý, nhưng trong việc quan sát sắc mặt, nhất định ông ta sẽ có kinh nghiệm hơn em nhiều. Nếu như trong đàm phán em thể hiện sự rụt rè, ông ta có thể thăm dò những con bài tẩy của em. Biết em chỉ nói ngoài miệng muốn phá hoại thanh danh con trai ông ta, nhưng thật sự em vốn không thể làm chuyện đó được, vậy thì ông ta sẽ không nhượng bộ trong việc phân chia tài sản. Cho nên em tuyệt đối không thể để ông ta nhìn thấy rõ ý định thật sự của em. Em phải giả vờ như không có điểm yếu."
Cuối cùng Tề Khê cũng đã hiểu rõ logic Cố Tuyết Hàm đã nói qua một lượt.
Thật ra, khi để tay lên ngực tự hỏi, nếu dùng đứa con riêng của Tề Thụy Minh đàm phán mà vẫn thất bại, thật sự nhìn thấy Tề Thụy Minh lấy đi phần lớn tài sản trong thời kỳ hôn nhân, cùng con riêng và bồ nhí sống cuộc sống hạnh phúc, đây tuyệt đối là chuyện Tề Khê không chấp nhận được.
Trong giá trị quan đơn giản của cô, người làm chuyện có lỗi như vậy thì phải chịu trừng phạt, nhất quyết không thể có kết cục chẳng những không phải trả giá mà còn chiếm được hết phần lợi.
Cho nên nếu Tề Thụy Minh không nhượng bộ, Tề Khê cũng không để ông ta và con ông ta rút lui an bình.
Phải có quyết tâm đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng mới có thể dốc toàn lực áp đảo khí thế của Tề Thụy Minh.
Cố Tuyết Hàm thấy nét mặt Tề Khê, biết mình đã định hướng đúng chỗ: "Còn về chuyện phải nắm chắc giới hạn, không được để ông ta bắt được nhược điểm, chuyện này không cần chị nói nhiều đúng không? Nhớ rõ, em đi đàm phán, không phải đi dọa dẫm vơ vét tài sản, chú ý từ ngữ của em, em đang bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mẹ con em."
Tề Khê dùng sức gật đầu: "Cho nên dựa vào chuyện này có thể để ông ta ra đi tay trắng không?"
Đối mặt với câu hỏi của Tề Khê, Cố Tuyết Hàm từ tốn uống một ngụm trà, sau đó mới lắc đầu, nói: "Tề Khê, ở chỗ này các em lại đi vào lối mòn."
"Đầu tiên, thứ chúng ta muốn chính là đàm phán cách chia tài sản. Như vậy, nếu đã là đàm phán, ngoại trừ việc em phải biết được đối phương để ý nhất đến điều gì, em còn phải biết rõ điểm mấu chốt của đối phương. Dùng người mua hàng để so sánh, nếu người mua của em có thể chấp nhận hàng hóa của em ở mức cao nhất là một trăm đồng một kiện, như vậy chỉ cần em ra giá trong phạm vi một trăm đồng, hàng của em lại là có tính năng không thể thay thế, cuối cùng thì họ sẽ mua. Nhưng nếu vượt qua một trăm đồng, bọn họ mua hàng hoá thô này về, sau đó gia công, bán ra cũng không thể sinh ra lợi nhuận. Như vậy cho dù hàng của em có tính năng không thể thay thế, bọn họ cũng sẽ không mua. Vượt quá con số dự toán, mua đi rồi tán sản xuất, không chỉ không tạo ra lại nhuận, ngược lại còn có thể lỗ thì ai sẽ mua chứ? Điều này không phù hợp với quy luật kinh doanh bình thường."
"Nhiệm vụ cốt lõi trong đàm phán chính là thăm dò điểm mấu chốt của đối phương, nhưng không thể vượt qua điểm giới hạn, còn phải để cho đối phương dư lại một chút, nếu không đàm phán sẽ thất bại."
Cố Tuyết Hàm dùng hình tượng sinh động là mối quan hệ giữa bên mua và bên cung ứng để so sánh, Tề Khê nhanh chóng hiểu được hàm ý của chị ấy...
Vì mẹ cô là một người nội trợ toàn thời gian, trên cơ bản, dù thế nào đi chăng nữa thì đối với tài sản chung trong thời kỳ hôn nhân, thứ bỏ vào đều là từ thu nhập của Tề Thụy Minh. Bởi vì bản thân ông ta mắc sai lầm nghiêm trọng, lại phải đắn đo chuyện tin tức con trai bị lộ, có lẽ đầu tiên là để giữ thanh danh cho mình và con trai, thứ hai là trong nội tâm còn có chút áy náy, thật sự có thể đồng ý nhượng bộ phần lớn lúc phân chia tài sản.
Nhưng một khi Tề Khê muốn khiến ông ta trắng tay ra khỏi nhà, sợ là trong lòng Tề Thụy Minh sẽ không đồng ý, có thể kích thích ông ta phản kháng và không chịu phối hợp, cuối cùng làm ầm ĩ đến mức cá chết lưới rách. Có lẽ vì để khiến lòng mình cân bằng mà Tề Khê không thể không làm gì đó khiến danh dự của Tề Thụy Minh, con trai ông ta và kẻ thứ ba kia mất hết; Mà sau khi xé rách mặt, Tề Thụy Minh cũng sẽ từ chối thương lượng, đi con đường khởi kiện ly hôn. Trong thời gian tranh chấp kéo dài, thứ Hề Văn được chia không thể nhiều hơn so với thỏa thuận ly hôn, thậm chí sẽ nhận được một tỉ lệ khiến người ta cảm thấy hoàn toàn bất công.
"Chị đề nghị là em thương lượng với mẹ em một chút, không dùng phương án khiến ông ta ra đi tay trắng. Ví dụ như gia đình em có nhiều căn nhà, em bảo mẹ em chọn mấy căn có giá trị cao, thuận tiện giao thông, còn cửa hàng có giá thị trường không tốt, cho thuê khó có lợi nhuận thì chia cho Tề Thụy Minh, vừa ban ơn vừa thị uy, vừa cường thế, nhưng lúc cần thiết thì lại gần như có nhường nhịn, như vậy mới có thể dễ dàng thỏa thuận."
"Còn về phần những bất động sản bên ngoài ông ta dùng danh nghĩa người khác đại diện đứng tên, chị đồng ý với suy đoán của các em. Nhưng hành động thực tế cho phần này, trừ khi là các em có manh mối, nếu không thật sự không có cách nào kiểm chứng được, chỉ có thể nói là ông ta đã trù tính bàn cờ này mười năm, bây giờ các em muốn một sớm một chiều phá vỡ cả ván cờ của ông ta thì không thực tế. Đối với những phần mà chúng ta chưa thể tìm kiếm chứng cứ, chị đề nghị chúng ta tạm thời bỏ qua, chỉ tranh thủ những phần có thể tìm được, có bỏ thì mới có được, dù sao trước tiên chúng ta cũng phải giữ lại những tài sản trước mắt, hoàn thành thỏa thuận ly hôn một cách thuận lợi, sau đó sẽ tiếp tục điều tra thu thập chứng cứ cũng được."
Đúng rồi, dù sao trong luật dân sự cũng quy định, một khi lúc ly hôn mà có giấu giếm, chuyển dịch bán tháo của cải lấy tiền, gây tổn thất đến tài sản chung của hai vợ chồng, đương sự có thể tiếp tục khởi kiện trong vòng hai năm kể từ ngày phát hiện ra hành vi đó. Như vậy hoàn toàn có thể đảm bảo những tài sản trước mắt, chờ phần này được phân xử rõ ràng, sau đó mới tiếp tục xử lý.
Cố Diễn cũng vô cùng đồng ý với ý kiến này: "Dù sao nếu như ông ta tìm người khác đứng tên bất động sản, thời gian tìm kiếm chứng cứ cũng lâu, cần chuẩn bị kế hoạch khởi kiện, cũng có thể có nhiều thời gian điều tra hơn."
Cố Tuyết Hàm gật đầu, bổ sung thêm: "Đúng là như vậy, hơn nữa, theo ý kiến của chị, điều bây giờ chúng ta phải làm chính là nhân lúc thời gian đi công tác, khiến ba em không kịp phản ứng, cũng không hiểu rõ được rốt cuộc em đã biết được bao nhiêu thông tin về ông ta. Ông ta sẽ lo lắng và khủng hoảng, em lại chừa cho ông ta một con đường sống. Một khi ở vào tình huống không kịp trở tay, ông ta sẽ dễ dàng đồng ý phương án của em. Chờ sau khi chúng ta nhanh chóng hoàn thiện quy trình thỏa thuận ly hôn, trải qua thời gian bình tĩnh trước ly hôn, giải quyết xong tất cả chuyện này là sẽ ổn thỏa. Còn về phần sau đó ông ta ý thức được chuyện mình bị gài bẫy vậy thì cũng không thể lật ngược thế cờ được."
Tề Khê hiểu.
Đúng là gừng càng già càng cay.
Khi so sánh với Cố Tuyết Hàm, cô vẫn là một người trẻ người non dạ, xúc động, ngây thơ. Quan niệm thiện ác trắng đen của cô vẫn quá cực đoan. Gặp phải chuyện của Tề Thụy Minh như vậy, đương nhiên cô sẽ hận ông ta thấu xương, hi vọng ông ta không được chút tốt lành nào. Nhưng trên đời này vốn không có ai có thể chiếm hết mọi điều lợi. Muốn có được tất cả những chỗ tốt nhưng không chịu nhượng bộ chút nào, cuối cùng ắt sẽ tạo thành tổn thất lớn hơn.
Một người làm luật, dùng pháp luật làm công cụ, không phải để nhận được thắng lợi tuyệt đối, mà là dùng cái giá tiết kiệm nhất để giành thắng lợi.
"Bước đến bước đường xé rách mặt đánh giáp lá cà với ba em này, trải qua sơ thẩm và phúc thẩm, cưỡng chế thi hành, rề rà kéo dài mất cả mấy năm, còn không bằng chọn thẳng con đường thỏa thuận ly hôn nhanh gọn. Tin chị đi, chị đã nhận quá nhiều vụ kiện phân chia tài sản sau ly hôn rồi, những đương sự nữ chọn phương án kiện cáo dài dòng, chẳng ai không bị vây trong quy trình pháp luật rườm rà, không thể nào bắt đầu một cuộc sống mới." Giọng Cố Tuyết Hàm rất dịu dàng, "Con người ta chỉ có thể dùng dao sắc chặt đay rối mà tạm biệt quá khứ thì mới có thể chào đón tương lai. Điều cần thiết nhất bây giờ của mẹ em chính là nhanh chóng rời xa kẻ như ba em, lấy được số tiền mà bà ấy cho là hài lòng rồi bắt đầu một cuộc sống mới."
Đúng rồi, sợ là mỗi lần nhìn thấy Tề Thụy Minh đối với mẹ sẽ là một lần bị tổn thương, đều bị ép buộc không ngừng nhớ lại và gặm nhấm những oán hận, đau khổ khi bị phản bội, cả người bà cũng sẽ bị vây khốn trong những cảm xúc tiêu cực. Phương án tốt nhất đối với mẹ cô bây giờ thật sự đúng như lời Cố Tuyết Hàm phân tích.
"Thật ra nếu muốn kéo dài trận chiến khiến Tề Thụy Minh hoàn toàn suy sụp cũng không phải là không có cách, nhưng như vậy em sẽ phải bỏ công sức, cảm xúc và thời gian rất nhiều mà chưa chắc đã có được kết quả tương xứng. Tề Thụy Minh không thể nào nằm im để mặc em thoải mái tấn công, kéo dài tranh cãi và công kích nhau, không chỉ khiến em sức cùng lực kiệt, tinh thần cũng bị kìm hãm trong cảm xúc hận thù và tiêu cực. Lúc luật sư cố vấn cho đương sự, nhất định phải đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà cân nhắc đến tình huống của họ, cân nhắc giúp đương sự chọn phương án tối ưu."
"Tiền rất quan trọng, nhưng trong cuộc đời mỗi người, điều quan trọng nhất vẫn chính là bản thân mình. Trong nhiều vụ kiện cáo, chỉ vì nhận được chút tiền nhiều hơn như mấy quả dưa sứt táo sẹo mà hi sinh cả tương lai của bản thân mình, như vậy không đáng. Mà trong một số quyết định, bị hận thù và xúc động ảnh hưởng, khiến cứ dây dưa hoài không dứt, đến cuối cùng thứ bị bỏ lỡ lại là cuộc sống hiện tại của bản thân mình."
"Tề Khê, chị cho em nghỉ phép năm này, lúc em cần Cố Diễn chị cũng có thể để nó trực tiếp đến phối hợp với em. Trong năm ngày này, em đến tìm ba em, chấm dứt hết chuyện này. Năm ngày sau, chị muốn em khôi phục lại nguyên trạng tinh thần sung mãn, quay lại làm việc."
Ánh mắt Cố Tuyết Hàm nhìn Tề Khê chăm chú, chị ấy trịnh trọng hỏi: "Em có thể làm được không?"
Tề Khê sững người, sau đó cô nhấp môi, nhìn thẳng vào mắt Cố Tuyết Hàm, nghiêm túc gật đầu: "Được ạ, em có thể làm được."