Anh Có Quyền Tiếp Tục Yêu Thầm

Chương 78


trước sau

Hề Văn chưa bao giờ nghĩ chuyện hôn nhân thất bại sẽ xảy ra đối với mình. Mấy tháng trước của bà trải qua như một hồi ác mộng dài hơi. Trong phút chốc, tất cả những gì thuộc về bà đều sụp đổ. Bà nghĩ về những đổ vỡ phía trước, thậm chí cũng không biết trước đây mình có thực sự sống hay không.

Chuyện xảy ra vào mùa đông, mà cuộc sống của bà dường như cũng trong một đêm mà chuyển thành đông, trước mắt là thê lương và cảnh còn người mất.

Cũng may bên cạnh còn có Tề Khê, còn có đồng nghiệp và sếp của Tề Khê, có thể làm cho Hề Văn sau khi ly hôn nhanh chóng và bảo toàn tài sản, lần nữa bắt đầu một cuộc sống mới.

Bà theo sự giới thiệu của Cố Tuyết Hàm, đến thực tập ở một công ty luật mới thành lập.

Thành tích của Hề Văn từng rất tốt, nhưng từ bỏ công việc đã lâu, tuổi bà đều lớn hơn nhiều so với những luật sư tập sự vừa mới tốt nghiệp, mà lại cũng không có tích cóp kinh nghiệm gì xứng đáng với tuổi đời.

Nhưng mà hối hận cũng vô ích, người chỉ có không quay đầu lại mới có thể tiếp tục đi về phía trước.

Cũng may người sáng lập công ty luật mới này là Triệu Lâm, đàn anh trực tiếp của Hề Văn. Ông trước đây công tác ở tòa án, vợ cũ cũng từng là đồng nghiệp của ông ở tòa. Thời điểm Triệu Lâm còn ở Đại học Dung từng là một nhân vật nổi trội. Bởi vì tướng mạo cao lớn tuấn tú, thái độ lại ôn hòa chính nghĩa, vì vậy rất nổi tiếng. Lúc ấy có rất nhiều người theo đuổi, nhưng Triệu Lâm vẫn chưa từng yêu ai. Sau đó nghe nói vào công tác ở tòa án cũng là vợ cũ theo đuổi ông ấy không buông, cuối cùng mới mưa dầm thấm đất làm Triệu Lâm cảm động mà thành đôi, nhưng mà...

"Bởi vì nhiệm vụ ở tòa cơ sở nặng nề, đàn anh Triệu Lâm lại là người có trách nhiệm, rất say mê công việc, không có thời gian cho tình yêu nam nữ, cũng không nhận những thu nhập không chính đáng, cuộc sống không khá giả, luôn thanh liêm. Vốn dĩ vợ trước theo đuổi ông cũng là vì dáng vẻ đẹp trai của ông. Là một cô gái trẻ có tính cách nghệ sĩ, vô cùng ảo tưởng về tình yêu ngọt ngào và cuộc sống hôn nhân trên phim ảnh, lại rất có khát vọng vật chất, rốt cuộc sau khi kết hôn cùng đàn anh Triệu Lâm thì phát hiện sự thật cơ bản không phải như vậy. Hai người vẫn chưa có con, chọn lựa lối sống dink (*). Nhưng mấy năm trước, cô vợ cũ bỗng dưng thay đổi, thay lòng, ở bên cạnh một anh chàng trẻ tuổi có tiền, vừa mới vào tòa án làm việc. Sau khi đàn anh Triệu Lâm biết chuyện cũng không nói gì, chỉ bình tĩnh ly hôn."

(*) Dink hoặc dinky: chỉ những cặp đôi có thu nhập tốt, lựa chọn không có con.

Có lẽ bởi vì bị tổn thương, ở lại tòa án cũng dễ dàng tức cảnh sinh tình, cho nên rõ ràng triển vọng ở tòa án rất tốt, đàn anh vẫn xin thôi việc, khăng khăng ở tuổi này mà ra ngoài làm luật sư gầy dựng sự nghiệp. Ông vốn dĩ là ở tòa người chưa thành niên (*), cho nên bây giờ cũng muốn dùng kinh nghiệm trước đây, trợ giúp chuyên môn cho những vụ kiện liên quan đến người chưa thành niên."

(*): Tòa người chưa thành niên là toà án chuyên thụ lý các vụ án hình sự có người phạm tội hoặc trong một số trường hợp người bị hại là người chưa thành niên cần hỗ trợ đặc biệt. Ở Việt Nam có đơn vị tương đương là Tòa gia đình và người chưa thành niên,

Cố Tuyết Hàm vừa thông tin vừa có phần thổn thức: "Thật ra lúc ấy bên tòa giữ ông ấy lại, cơ bản đều đồng ý nếu ông ấy không thôi việc, vị trí phó chánh án tiếp theo sẽ là ông ấy, nhưng ông ấy lại rất quyết tâm." Cố Tuyết Hàm nói đến đây, liếc mắt nhìn Hề Văn một cái: "Cho nên đàn chị Hề Văn, đến lúc đó chị cũng chú ý nhé, không nên hỏi đụng đến vợ ông ấy này nọ, thật ra ông ấy cũng vừa mới ly hôn xong."

Cố Tuyết Hàm vô cùng thân thiết mà nói rất nhiều cho Hề Văn, nhưng Hề Văn cũng không xấu hổ mà nói______ bà ấy quen biết Triệu Lâm, hoặc nói đúng ra, là chỉ mình bà ấy biết Triệu Lâm.

Hồi đại học, trước khi ở bên Tề Thụy Minh, thật ra Hề Văn cũng không khác gì những nữ sinh ở Học viện pháp lý, từng thích Triệu Lâm. Nói đến thì có chút thần kỳ. Lúc ban đầu, Triệu Lâm cũng ở đội biện luận, thậm chí động cơ ban đầu khiến Hề Lâm tham gia vào đội biện luận cũng không hề đơn thuần, hơi có liên quan đến Triệu Lâm. Nhưng chờ đến thời điểm bà gia nhập, Triệu Lâm đã bận rộn việc thực tập, nên chỉ thỉnh thoảng đến hướng dẫn cho đội, không thường xuyên gặp gỡ Hề Văn. Mỗi lần hướng dẫn cũng không phải là một chọi một. Dù sao Triệu Lâm được hoan nghênh như vậy, luôn có rất nhiều người vây quanh ông.

Có chuyện cho đến giờ Hề Văn cũng chưa từng nói với ai, ngay cả con gái mình là Tề Khê cũng không biết______ Cũng không phải Hề Văn ngay từ đầu đã ở bên Tề Thụy Minh. Thậm chí hoàn toàn trái ngược, ban đầu, đối với Tề Thụy Minh, một chút cảm giác Hề Văn cũng không có, thậm chí bà còn để ông ta giúp đỡ đưa thư tình cho Triệu Lâm...

Đến giờ Hề Văn vẫn còn nhớ rõ, so với bà, Tề Thụy Minh gia nhập câu lạc bộ biện luận còn muộn hơn. Nhưng bởi vì ông ta ở cùng tòa nhà ký túc xá với Triệu Lâm, bình thường lại hay chơi bóng cùng nhau, vì vậy nên so với những người khác trong đội biện luận thì quen thuộc với Triệu Lâm hơn. Triệu Lâm đối đãi với ông ta như em trai thân thiết. Cũng bởi vì chuyện này nên Hề Văn mới tìm đến Tề Thụy Minh.

Thiếu nữ ôm ấp tình cảm bao giờ cũng thơ mộng. Hề Văn của hiện tại tuyệt sẽ không như vậy. Nhưng nhìn lại năm tháng đã qua, bà cũng từng trải qua tuổi trẻ, cũng từng rụt rè sợ sệt. Hề Văn nhớ đến mình lúc trước ngay cả can đảm đối mặt đưa thư tỏ tình cũng không có, bất giác hơi bật cười.

Chỉ là kết quả thổ lộ đúng như Hề Văn dự liệu______ Ngày hôm sau, Tề Thụy Minh mang trả lại thư tình cho Hề Văn, vẻ mặt thật sự có lỗi nói với bà, đàn anh Triệu Lâm bảo không có dự định yêu đương, nghĩ muốn hoàn thành tốt việc thực tập rồi phát triển sự nghiệp. Cảm ơn Hề Văn đã quý mến, hy vọng bà có thể tìm được người bạn trai thích hợp hơn.

Tuy rằng cũng đã dự liệu được kết quả như vậy, nhưng chuyện đến trước mắt, nói không buồn cũng là giả. Bà nhớ lúc đó bản thân còn đỏ cả mắt. May mắn có Tề Thụy Minh hết lòng an ủi, sau đó mọi chuyện mới nước chảy thành sông_____ Tề Thụy Minh bắt đầu viết thư tình cho Hề Văn, chủ động theo đuổi. Bởi vì ông ta nhiệt tình suốt cả mấy tháng, cùng với việc từng dịu dàng bầu bạn bên cạnh Hề Văn khi bà tỏ tình thất bại, Hề Văn từ không nhận điện thoại của Tề Thụy Minh lúc đầu, dần dần dưới sự tấn công của ông ta, đồng ý thử một lần. Một lần thử lại là vài chục năm. Rốt cuộc lại là...

Nghĩ đến đây, Hề Văn cũng không tránh khỏi có chút ủ ê và mất mát.

Có điều bà cũng chưa từng mang cảm xúc vào công việc. Dù sao từng tuổi này lại có ông chủ và công ty luật đồng ý tiếp nhận mình đã là đáng quý, càng nên biểu hiện ra hai trăm phần trăm nhiệt tình công tác mới có thể bù đắp lại chỗ thiếu hụt của bản thân, đáp đền lại sự trợ giúp của Triệu Lâm và Cố Tuyết Hàm.

Thật ra ban đầu Cố Tuyết Hàm đề cử Hề Văn cho Triệu Lâm, Hề Văn cũng từng chần chừ. Bà hơi xấu hổ, nhưng lần đầu tiên gặp mặt, thái độ của Triệu Lâm đối với bà vô cùng bình thường, thậm chí ông còn không nhận ra Hề Văn.

Hề Văn có chút may mắn, xem ra thời sinh viên có rất nhiều người tìm Triệu Lâm tỏ tình, nên cơ bản Triệu Lâm sẽ không nhớ rõ một người đàn em như bà. Như vậy về sau làm việc cùng nhau cũng tránh khỏi rất nhiều phiền não không đáng. Nhưng đồng thời, Hề Văn cũng hơi mất mát, bởi vì nói thẳng ra, Triệu Lâm mới là đối tượng lần đầu rung động của Hề Văn. Không có người phụ nữ nào lại hy vọng đối với mối tình đầu, mình lại không đáng một đồng hoặc thậm chí không biết là ai.

Nhưng đoạn nhạc đệm ngắn ngủi ấy cũng chỉ là tạm thời, cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc của Hề Văn. Thậm chí còn ngược lại, Hề Văn vô cùng cảm kích Triệu Lâm có thể cho bà cơ hội này_____ người đang lúc thất tình, càng cần tìm một nơi khác để bù đắp, như công việc, như sự nghiệp. Bởi vì cuộc đời không thể thiếu mục tiêu, nếu không có điểm đích sẽ giống như lục bình mà mặc kệ dòng nước trôi.

"Nói tóm lại, tôi thật ra cũng có ý định rời khỏi tòa án. Bởi vì ở tòa người chưa thành niên, gặp được nhiều vụ án có người chưa thành niên phạm tội, làm thẩm phán, tôi có thể dựa vào pháp luật, cân nhắc các phương diện rồi đưa ra phán quyết công bằng. Nhưng phần lớn những vụ án đặc biệt, những đứa trẻ chưa thành niên phạm tội này căn bản không có khái niệm pháp luật. Bọn nhỏ không được cha mẹ hoặc người giám hộ giáo dục đàng hoàng. Không có ý thức pháp luật, cũng không có tâm lý cảm thông. Có rất nhiều đứa trẻ đối với sai lầm mình gây ra cũng không có chút khái niệm. Bọn nhỏ thậm chí còn không biết sai lầm của bản thân có thể hủy hoại cuộc sống hạnh phúc của người khác.

"Mà tôi càng nghiên cứu sâu vào những vụ án của người chưa thành niên mới phát hiện, có đôi khi vấn đề của đứa trẻ, nói cho cùng cũng là vấn đề của người trưởng thành. Trước khi trở thành người phạm tội, trước khi đứa trẻ nhỏ coi thường luật pháp mà đi thực hiện hành vi phạm tội, thật sự có thể là người bị hại. Ví dụ như đã bị bạo lực gia đình và ngược đãi, như bị đầu gấu trong trường học ức hiếp, như bị xâm hại tình dục, như cha mẹ không có trách nhiệm suốt ngày rượu chè bài bạc. Đứa trẻ cơ bản không tiền ăn cơm rốt cuộc mới lưu lạc thành tên móc túi trộm cắp chém giết. Bởi vì lớn lên trong thế giới không có tình yêu và bảo ban, nên mới biến thành bộ dạng hại người, lại tiếp tục gây thương tổn cho người khác."

Ngày đầu tiên Hề Văn nhận việc, Triệu Lâm gọi ngay bà vào văn phòng, nghiêm túc nói những lời trên. Ông ấy nhìn Hề Văn, trịnh trọng nói: "Cho nên tôi lập ra công ty luật này, là hy vọng dùng kinh nghiệm nhiều năm công tác ở tòa người chưa thành niên, cung cấp dịch vụ và trợ giúp pháp lý cho đối tượng chưa thành niên. Đứa trẻ phạm phải sai lầm, dĩ nhiên đã bị pháp luật chế tài. Nhưng những đứa trẻ gánh chịu khổ sở, cũng có thể có lực lượng xã hội trợ giúp chúng bảo vệ quyền lợi, để thoát ra khỏi hoàn cảnh khốn cùng ban đầu. Ít nhất cũng phải trừng phạt những kẻ đã làm hại chúng trong môi trường ban đầu. Như vậy phán quyết của tòa án đối với chúng mới có ý nghĩa. Chúng mới có thể biết, bất kể là ai, phạm phải sai lầm phải chịu trừng phạt, chứ không phải người bị tóm mới phải chịu hình phạt.

Bởi vì thái độ Triệu Lâm nghiêm túc như vậy, Hề Văn cũng nhịn không được mà đứng thẳng người, biểu cảm cũng càng thêm nghiêm túc. Trước đây bà cũng chỉ nghe nói Triệu Lâm gầy dựng sự nghiệp, nhưng đối với nghiệp vụ công ty luật của Triệu Lâm, quả thật cũng không hiểu biết thấu đáo. Bây giờ nghe xong lời của Triệu Lâm, bà mới bỗng dưng cảm nhận được trách nhiệm trên người.

Thoạt nhìn Triệu Lâm vô cùng thư thả, ông ôn hòa nhìn Hề Văn, nở nụ cười: "Cô cũng không cần phải quá căng thẳng về lời tôi nói với cô. Tôi chỉ hy vọng cô có sự chuẩn bị tâm lý. Bởi vì đại bộ phận khách hàng của chúng ta vốn dĩ trong gia đình đều có các vấn đề liên quan đến người chưa thành niên. Phí đại diện cho mỗi vụ việc có thể cũng không nhiều, thậm chí có thể phần lớn đều là những vụ trợ giúp pháp lý, chỉ có phụ cấp xử lý vụ án. Cho nên muốn kiếm thu nhập cao ở công ty tôi, chỉ sợ là không khả thi. Công ty luật này vốn là một nơi không phải để kiếm tiền, nếu cô không ngại điểm này thì có thể yên tâm ở đây mà vui vẻ làm việc."

Dĩ nhiên Hề Văn không cần. Bà cũng không thiếu tiền. Bà chính là sau khi thất bại trong hôn nhân, cần lần nữa tìm lại mục đích sống, tìm cho mình việc có thể bỏ ra thời gian sức lực mà sẽ không lại thất vọng.

Bà trịnh trọng cam đoan với Trịnh Lâm, nói: "Tuy tôi lần nữa đi làm là hy vọng có thể tìm được cho mình công việc có thể kiếm tiền nuôi bản thân sống yên ổn trong xã hội, nhưng kiếm tiền không phải là mục tiêu hàng đầu của tôi. Tôi từng này tuổi, cũng đã sớm qua thời điểm ham muốn cháy bỏng mua thứ này thứ nọ. Tôi chỉ hy vọng cuộc sống của mình có ý nghĩa một chút, cũng phong phú hơn một chút."

Triệu Lâm nghe Hề Văn nói vậy, cũng cười: "Vậy cô có thể an tâm, tiền tôi không nhiều, nhưng án thì thật sự không thiếu. Cô không biết có bao nhiêu người chưa thành niên cần chúng ta trợ giúp pháp lý đâu, chỉ sợ không chỉ có thể cho cô ngày tám giờ làm việc muôn màu muôn vẻ, mà ngay cả thời gian cá nhân của cô cũng phong phú nốt."

"Vậy thì tốt quá rồi." Hề Văn rốt cuộc cũng buông lỏng, mỉm cười nói, "Con gái tôi cũng lớn, có công việc riêng của mình, không cần tôi lo lắng, tôi cũng không có kinh nghiệm làm việc gì, nhưng quan trọng là có rất nhiều thời gian, cần tăng ca cũng được, cần đi công tác cũng được, tôi đều không có vấn đề gì cả."

Nhưng mặc dù thời gian là không có vấn đề, nhưng ít nhiều Hề Văn cũng có chút bất an: "Nhưng tôi không có kinh nghiệm làm việc trong lĩnh vực tương ứng, cho nên mong anh cũng đừng hy vọng xa vời gì ở tôi, xem tôi là một luật sư tập sự mới là tốt rồi. Nói ra thật cũng xấu hổ, tôi cũng chỉ là một người luống tuổi..."

Những năm gần đây, Hề Văn không phải là không tham gia những cuộc hội họp bạn bè hoặc hội cựu sinh viên, nhưng phần lớn những người cùng trường đều đã thay đổi, từng là những thanh niên nhiệt huyết, phần lớn đều đã vỡ mộng. Thứ thời gian mang đến cho họ là chiếc bụng bia và tác phong xã hội thuần thục, vắng đi một chút lý tưởng, một chút nhiệt huyết.

Nhưng Triệu Lâm lại mang đến cho Hề Văn cảm giác khác biệt. Tuy thời gian đã biến đổi vẻ ngoài của ông, ông đã không còn là nam thần trường học ngây ngô nữa. Nhưng ngoại trừ diện mạo già đi, khí chất trên người Triệu Lâm không thay đổi là bao.

Hề Văn nghe ông nói về ước nguyện ban đầu khi thành lập công ty luật này, cùng mục tiêu tương lai của ông, chỉ cảm thấy trong lòng bắt đầu nhen nhóm một ít cảm xúc khó lòng gọi tên.

Thật tốt, thời gian làm cho Tề Thụy Minh biến thành một con người khác, làm cho rất nhiều bạn học cũ biến chất, có phần lạc lối, có chút sai lầm, nhưng vẫn có người không thay đổi.

Triệu Lâm vẫn kiên trì với giấc mơ pháp lý của chính mình, còn giữ vững mục tiêu, vẫn giống như trước đây, muốn trợ giúp pháp lý cho những cộng đồng yếu thế.

Mà cách lâu như vậy, Triệu Lâm vẫn kiên nhẫn và ôn hòa như xưa, vẫn hệt như thời đại học, đối diện với một Hề Văn thiếu tự tin, ông vẫn sẵn lòng động viên cổ vũ bà______

"Tuy rằng cô thật sự thiếu kinh nghiệm công tác, nhưng cô cũng có ưu thế mà người trẻ không có. Cô có con, cũng rất gần gũi với con của mình, vậy cô so với chúng tôi càng hiểu tâm tư của người trẻ tuổi, càng dễ dàng thấu hiểu vấn đề của người chưa thành niên. Hơn nữa, rất nhiều trẻ chưa thành niên phạm tội kỳ thật trong lòng đều thiếu vắng tình thương, rất nhiều trẻ cơ bản không được hưởng tình thương bình thường của mẹ. Hình tượng của cô rất có lực tương tác. Tuổi lớn cũng càng dễ làm cho bọn trẻ tin cậy và gần gũi, làm cho chúng buông bỏ sự đề phòng, có thể dễ dàng giãi bày tình huống, lúc này chúng ta mới có thể tìm được phương pháp thích hợp để hỗ trợ chúng."

Triệu Lâm nở nụ cười: "Cho nên cô không biết đây là ưu thế của bản thân? Phải biết đại bộ phận trong công ty chúng ta đều là người mới, đừng nói đến con, ngay cả đối tượng cũng không có. Về phần tôi, bởi vì kiên trì với lối sống không con cái, bây giờ sau khi ly hôn cũng là người cô đơn, chưa bao giờ thật sự dưỡng dục một đứa trẻ. Huống chi con người tôi đôi lúc cũng xuề xoà, không được tinh tế trong công việc như phụ nữ các cô. Cho nên trong công việc sau này, còn phải nhờ cô khoan dung và giúp đỡ nhiều hơn."

Buổi nói chuyện làm cho Hề Văn giải tỏa sự xấu hổ vì nhiều năm không có kinh nghiệm làm việc, cũng làm cho bà lấy lại tự tin, cảm thấy bản thân thật sự là người có ích.

Hề Văn cảm kích nở nụ cười: "Cảm ơn anh, luật sư Triệu!"

Triệu Lâm sững sờ một lúc, nhưng không nói gì, mỉm cười gật đầu, rồi rời đi bận việc của mình.

**

Không khí làm việc ở công ty luật mới của Triệu Lâm còn tốt hơn so với Hề Văn nghĩ. Chưa nói đến Triệu Lâm, những luật sư tập sự mới đến cũng vô cùng nhiệt tình hoạt bát, tuổi so với Tề Khê cũng không chênh lệch là bao. Hề Văn có đầy chuyện để tán gẫu với bọn họ, còn từ chỗ bọn họ biết được không ít chuyện người trẻ bây giờ thấy hứng thú.

Mà trong công việc, cho đến bây giờ, Hề Văn cũng không vì tuổi mình lớn, lại xấu hổ không đến hỏi những người luật sư tập sự trẻ tuổi. Ngược lại, bà rất chịu học hỏi, thái độ cũng vô cùng nghiêm túc, chưa bao giờ dựa vào việc mình lớn mà ức hiếp người. Có đôi khi mấy luật sư tập sự không hoàn thành kịp nhiệm vụ khẩn cấp, Hề Văn đều xung phong hỗ trợ. Lâu ngày dài tháng, bà cũng trở nên giống như bạn bè với những đồng nghiệp trẻ tuổi này.

Bản thân công ty luật của Triệu Lâm cũng không có định hướng làm ăn kiếm tiền. Khi tuyển dụng, ông cũng đều nói qua với mỗi luật sư tập sự. Nếu như rốt cuộc vẫn lựa chọn nhận việc ở công ty luật của ông, cũng không phải vì kiếm tiền mà đến, ít nhiều đều là những thanh niên có lý tưởng, muốn dùng năng lực của bản thân tụ họp lại với nhau, thay đổi điều kiện pháp lý hiện hành cho người chưa thành niên.

"Thật ra tôi muốn làm lĩnh vực này đơn giản vì tôi vốn từng được thầy Triệu giúp đỡ. Lúc ấy ông ấy vẫn là thẩm phán Triệu. Nhà tôi rất nghèo, ba tôi ngày nào cũng đánh người. Mẹ tôi bỏ đi, không ai săn sóc tôi. Tôi không có tiền ăn cơm, đói đến hoảng loạn, lại đi vào siêu thị trộm đồ này nọ để ăn. Trộm đến nhiều lần rồi bị bắt. Lúc đó thầy Triệu tình cờ đi ngang qua, bồi thường cho chủ thay tôi, còn mời tôi ăn bữa cơm, nói chuyện với tôi thật lâu, hơn nữa còn bằng lòng gánh vác học phí và sinh hoạt phí của tôi về sau. Lúc này tôi mới có điều kiện học xong đại học, thuận lợi vượt qua cuộc thi tư pháp."

"Trùng hợp vậy? Tôi cũng được thầy Triệu giúp đỡ!"

...

Vài người tụ họp lại ăn trưa, trò chuyện tán gẫu, Hề Văn mới biết được,
hơn một nửa người tập sự ở đây, đều từng mang ơn Triệu Lâm, cho nên chịu ảnh hưởng từ ông, cuối cùng dựa vào sự cố gắng của bản thân mà đỗ vào Học viện Pháp lý, hoàn thành kỳ thi tư pháp. Mà cơ hồ vừa nghe Triệu Lâm rời khỏi tòa án thành lập công ty luật, những đứa trẻ này không nói hai lời đã nhận lời đến làm việc.

Trong quá trình trao đổi, Hề Văn mới phát hiện, những đồng nghiệp trẻ của bà, tốt nghiệp trường tốt có, trường kém cũng có. Triệu Lâm cũng không giống những người đứng đầu công ty luật khác căn cứ vào bằng cấp mà sàng lọc người. Ông càng xem trọng nhận thức của những người trẻ về công việc này, cũng như ý thức trách nhiệm; cũng đồng ý trao cơ hội cho một số người trẻ có bằng cấp tầm thường. Bởi vậy sau khi được tuyển, hầu hết những người trẻ này đều vô cùng cố gắng.

Loại tinh thần và đam mê ấy cơ hồ cuốn hút Hề Văn tức thì. Bà hòa nhập vào đại gia đình ấm cúng này rất nhanh chóng, cùng tiến cùng lùi với mọi người, cùng nhau tăng ca, cùng nhau xem hồ sơ vụ án, nghiên cứu tham khảo vụ việc, vậy mà lại vô cùng hòa thuận vui vẻ.

Tuy lúc ban đầu trong việc hợp tác xử lý vụ việc hoặc thảo luận, Hề Văn thường không theo kịp lối suy nghĩ của những người trẻ. Nhưng rất nhanh, sự từng trải và lối suy nghĩ cẩn trọng của bà cũng có tác dụng bổ khuyết cho đội. Mà theo thời gian, Hề Văn cũng phát hiện, bản thân mình càng lúc càng đi vào trạng thái.

Nhưng dù có thể cùng nhau tăng ca, mấy đứa trẻ dù sao vẫn có cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ, như hẹn hò, tụ tập bè bạn. Vừa đến bảy tám giờ, công ty luật đã không còn một ai, chỉ có Hề Văn cô đơn một mình_____ Tề Khê thường cũng tăng ca, con bé ở cùng bạn học để tiện đi lại, lại còn đang yêu đương. Hề Văn dù có về nhà cũng chỉ một mình.

Cho nên mặc dù ở công ty luật một mình, có phần vắng vẻ và cô đơn, nhưng so với về nhà xem chương trình tivi không não, không bằng ở lại công ty tăng ca để tiến bộ.

Nhưng vài ngày sau, Hề Văn đã phát hiện, không biết có phải gần đây Triệu Lâm nhận nhiều vụ việc hay không, ông cũng bắt đầu ở lại tăng ca, hơn nữa càng lúc càng có xu hướng khuya hơn.

Bởi vì Hề Văn lần nữa quay lại công việc, có rất nhiều kiến thức và kỹ năng thiếu sót cần phải bổ sung, nên thường xuyên say mê xem án lệ đến khuya, quên cả thời gian. Chờ đến lúc ý thức được cũng đã hơn mười giờ.

Nhưng mỗi lần hơn mười giờ bà vội vàng thu dọn tài liệu để về nhà, đèn trong văn phòng riêng của Triệu Lâm vẫn chưa tắt, ông giống như còn cần tăng ca nhiều hơn so với Hề Văn...

Vì luôn cùng nhau tăng ca, tuổi tác lại tương đồng, cũng không biết tự khi nào, Triệu Lâm bắt đầu tìm Hề Văn cùng ăn tối. Hai người cũng không phải ăn ở nhà hàng sang trọng nào, thường ăn qua loa phần ăn sẵn ở quán ăn ngay dưới lầu công ty luật. Thậm chí lúc ăn cơm, Hề Văn còn tranh thủ đặt câu hỏi, lôi kéo Triệu Lâm thảo luận án lệ, mà Hề Văn cũng chưa từng thấy nhàm chán.

Triệu Lâm là một người giỏi lắng nghe, thái độ làm người cũng đủ bao dung, không hung hãn như những ông chủ thông thường, sẽ răn đe người bên dưới. Có lẽ vì ông tiếp xúc những đứa trẻ chưa thành niên ở tòa, sinh ra một dạng ôn hòa của bậc cha chú. Mỗi khi có ý tưởng mới nào liên quan đến vụ việc của người chưa thành niên, Hề Văn cũng không ngần ngại thể hiện ý tưởng của bản thân.

Ngày xưa ở trước mặt Tề Thụy Minh, Hề Văn cũng không như vậy. Bà thường cân nhắc trước đề tài thảo luận có an toàn hay không, có khiến Tề Thụy Minh khó chịu hay không, do đó đều lựa lời mà nói chuyện. Nhưng đối diện Triệu Lâm, lần đầu tiên bà có thể thả lỏng bản thân, dù chỉ một ít ý tưởng non nớt để giải quyết vụ việc, bà cũng muốn thảo luận với Triệu Lâm. Mà Triệu Lâm cũng hồi đáp lại xứng đáng với phần tin cậy này của bà. Ông chưa từng bởi vì suy nghĩ xử lý vụ việc của bà quá non tay mà chỉ trích hay chế giễu. Ngược lại, ông luôn khen Hề Văn sẵn lòng tìm lối đi khác, cũng luôn cổ vũ và bảo vệ sáng kiến của bà.

"Em đấy, vẫn giống như trước đây trong đội biện luận, mỗi lần tranh luận đều có suy nghĩ tinh ranh, làm cho đối phương trở tay không kịp, hoàn toàn không theo lý lẽ, làm cho lần nào cũng thắng vì đánh bất ngờ. Cho nên em đừng mất tự tin xem đây là khuyết điểm, có đôi khi đây lại là ưu điểm và điểm sáng trong tính cách của em."

Tối nay, trong buổi hẹn ăn cơm như thường lệ, vì Triệu Lâm vừa mới trợ giúp một đứa trẻ chưa thành niên gặp phải đầu gấu trong trường học giải quyết tình huống khó khăn, nhất thời hứng chí uống chút rượu, bởi vậy nói cũng nhiều hơn. Sức uống của ông rõ ràng không tốt lắm, lúc này, ánh mắt nhìn Hề Văn đã nhuốm cơn say.

Ông nhìn Hề Văn cười cười, sau đó dời ánh mắt đi, nhẹ giọng thở dài: "Em hồi đại học rõ ràng là vô cùng tự tin, vẫn luôn đắc chí về sự khôn lỏi của mình, sao bây giờ lại trở nên thiếu tự tin như vậy?

Lời này của Triệu Lâm, có lẽ là rượu vào lời ra, nhưng Hề Văn cũng ngẩn người.

"Anh còn nhớ tôi?"

Trước kia, đội biện luận quả thật có không ít nữ sinh. Thời gian đấy, đội biện luận vô cùng nổi tiếng, sinh viên học viện Pháp lý tham gia vào cũng là truyền thống của học viện. Hơn nữa, Triệu Lâm thật sự được hoan nghênh. Lúc trước rất nhiều nữ sinh tham gia vào đội biện luận cũng là vì theo đuổi ông. Bởi vậy thành viên đội biện luận của Học viện pháp lý biến chuyển tương đối lớn, Hề Văn nghĩ Triệu Lâm sẽ không nhớ đến bà...

Nhưng ngoài dự liệu của bà, vậy mà ông lại nhớ rõ...

Vậy có phải còn nhớ cả việc mình từng viết thư cho ông tỏ tình...

Trái tim Hề Văn không khống chế được mà đập vội vã, bà trở nên hơi chật vật, chỉ có thể xấu hổ gượng cười vài tiếng. Cũng may Triệu Lâm thật sự hơi say, ông lại là người vô cùng có chừng mực. Thấy Hề Văn phản ứng như vậy, ông lại lắc đầu, nở nụ cười, lại im lìm nhấp chén rượu, không nhắc lại đề tài này.

Từ đó đến lúc sau, quả thật Hề Văn hơi xấu hổ. Nhưng ngày hôm sau, thái đội của Triệu Lâm vẫn trước sau như một, lúc này mới làm cho Hề Văn thở phào nhẹ nhõm, tin có lẽ Triệu Lâm cũng không nhớ đến chuyện bà đã viết thư tình cho ông. Dù sao người viết thư tình cho ông nhiều đến vậy, chỉ sợ ông cũng không thể nhớ hết từng người. Hơn nữa, thư tình của mình, người ta còn chưa xem đã vội trả về.

May là mọi thứ đều không thay đổi, mỗi tối Triệu Lâm vẫn hẹn Hề Văn cùng ăn cơm. Sau khi ăn xong hai người lại quay về công ty luật tăng ca. Nhưng mà theo lời đám trẻ trong công ty, gần đây Hề Văn biết thật ra Triệu Lâm có chứng mất ngủ, nên cũng không thích hợp tăng ca đến khuya. Ngược lại, ông nên về nhà sớm một chút. Về đến nhà, tắm nước nóng, uống melatonin, sau đó tắt đèn lên giường sớm vỗ giấc ngủ.

Nhưng mà...

Không biết có phải vì vừa mới thành lập công ty luật này, nên Triệu Lâm tràn đầy nhiệt huyết, làm thêm giờ càng lúc càng muộn.

Vốn Hề Văn định về sớm một chút, nhưng bà lại lo lắng cho thân thể của Triệu Lâm. Hơn nữa, từ chỗ Cố Tuyết Hàm lại nghe nói Triệu Lâm bị viêm cơ tim, có lần ở tòa án tăng ca nhiều, bệnh viêm cơ tim phát ra, văn phòng nửa đêm không có ai, xém chút đã xảy ra tai nạn chết người.

Từ khi biết chuyện này, Hề Văn cảm thấy thế nào thì mình cũng không thể về trước Triệu Lâm. Dù sao lỡ như Triệu Lâm có gì không ổn, mình còn có thể giúp một tay.

Nhưng Hề Văn cũng không ngờ Triệu Lâm lại thức khuya như thế, ông không hề có dấu hiệu đi về, mãi đến lúc Hề Văn không chịu đựng nổi nữa, bắt đầu thu dọn đồ đạc, sau đó đi vào văn phòng báo mình muốn về nhà để giục Triệu Lâm, ông mới chịu cùng nhau về.

Nếu bản thân mình trẻ ra hơn mười tuổi, Hề Văn cảm thấy mình còn có thể chống chọi tiếp với Triệu Lâm, nhưng...

Dù sao cơ thể cũng không gạt người, sau một tháng "tăng ca" liên tục như vậy, Hề Văn cảm thấy bản thân hơi không chống đỡ nổi, lúc soi gương, hai quầng mắt đen rõ ràng không che giấu được.

Nhưng mà Triệu Lâm cũng không tốt hơn.

Rõ ràng lúc mình vừa mới nhận việc, cả bản thân mình hay Triệu Lâm đều vô cùng có tinh thần...

Vì Hề Văn tăng ca quyết liệt, liên tục bị Tề Khê trách bà quá liều mạng, nhưng trong lòng Hề Văn biết rõ, mặc dù bà quả thật tha thiết công việc này, việc trợ giúp rất nhiều người chưa thành niên cũng làm cho bà tìm thấy được ý nghĩa của cuộc sống cũng như giá trị của bản thân, nhưng mỗi đêm làm thêm giờ ở công ty, càng là vì lo lắng cho Triệu Lâm.

Ông dịu dàng, cao lớn, săn sóc, đối với người chưa thành niên lầm đường lạc lối mà nói, sự tồn tại của ông như một người dẫn đường, đối với Hề Văn sao lại không phải?

Dù là nhiều tuổi, Hề Văn phát hiện, bộ lọc của mình dành cho Triệu Lâm mãi không biến mất. Trong cảm nhận của bà, ông mãi mãi là một người đàn anh chững chạc, đáng tin cậy, lại tràn đầy nhiệt huyết.

Tuy rằng biết là không nên, nhưng tình cảm đã quên lãng mà Hề Văn từng chôn sâu vào tận đáy lòng, lại như dần dần sống lại, chậm rãi mà kiên định lớn dần lên.

Chỉ là...

Chỉ là bản thân lúc trước tuổi trẻ, tiền đồ xán lạn tỏ tình với Triệu Lâm còn thất bại, đừng nói bây giờ đã một bó tuổi, còn từng ly hôn, có một đứa con.

Hề Văn vừa tăng ca, vừa lắc đầu cười khổ.

**

Bà vốn dĩ nghĩ đây chỉ là một chi tiết nhỏ xen vào cần phải tự mình kiềm chế và chôn vùi, nhưng bước ngoặt lại xuất hiện vào một tối ở nửa tháng sau.

Triệu Lâm như thường lệ đến rủ Hề Văn ăn tối.

Nhưng địa điểm lần này không phải là quán cà phê dưới lầu.

Ông hẹn ở một nhà hàng cực kỳ cao cấp, thái độ lại vừa nghiêm túc vừa đường hoàng, ngược lại làm cho Hề Văn căng thẳng bất an đến không biết làm sao. Bà thậm chí bắt đầu nghĩ lại, không biết có phải mình xử lý vụ việc gần nhất không tốt, vì vậy Triệu Lâm mới muốn tìm mình nói chuyện khuyên bỏ cuộc.

Nhưng vào lúc Hề Văn định mở miệng nói trước, Triệu Lâm đã lên tiếng.

Bộ dạng của ông có phần bất đắc dĩ: "Hề Văn, chúng ta có thể đừng tiếp tục tăng ca như thế không?"

Hề Văn ngẩn người.

Triệu Lâm hơi ngượng ngùng, nhưng rất nhanh, ông vẫn nói thẳng: "Em cứ tăng ca như vậy, thân thể tôi thật sự không trụ nổi."

Triệu Lâm nở nụ cười: "Tôi biết em thật lòng yêu thích công việc này, nhưng thật sự đừng tăng ca như vậy. Bởi vì em tăng ca, tôi lại phải cùng em làm thêm giờ. Em không đi, tôi cũng không đi được. Cứ tiếp tục như vậy, tôi cảm giác cả hai chúng ta đều không chống chọi nổi, em xem gần đây đôi mắt em thâm quầng..."

Triệu Lâm còn đang khuyên Hề Văn đừng tăng ca như vậy, nhưng Hề Văn đã có chút mù mờ: "Tôi cũng không phải tự dưng mà tăng ca, rõ ràng là tôi tăng ca với anh, vì sợ cơ thể anh bất ngờ không ổn..."

Lần này đến phiên Triệu Lâm ngây ngẩn cả người, ông phản ứng một lúc, mới dở khóc dở cười mà hỏi: "Cho nên thật ra là em tăng ca theo tôi?"

Ông có chút buồn bực vỗ đầu: "Tôi còn tưởng là tự em tăng ca, nên tôi ở lại, hoàn toàn là vì em mà làm thêm giờ!"

"Nhưng sao mà đàn anh phải tăng ca với tôi..."

Triệu Lâm có vẻ bất chấp mọi giá: "Hề Văn, tôi mặc kệ em thấy tôi thế nào, tôi nói thẳng, lúc trước lúc ở đội biện luận tôi viết thư tỏ tình bị em từ chối, lúc đó tôi đã vô cùng khổ sở một trận. Dù sao em cũng là người đầu tiên tôi thích. Sau đó trải qua nhiều năm như vậy, nhiều chuyện thế kia, tôi vốn nghĩ có thể nhìn em một cách bình thản, nhưng lại phát hiện ra không phải. Bây giờ cùng em sớm chiều ở cạnh nhau, tôi phát hiện tôi cũng giống như năm đó vô cùng thưởng thức em, cảm thấy rất thích em. Mấy đứa nhỏ tăng ca, tôi sẽ không lo lắng như vậy. Nhưng em tăng ca, tôi sẽ lo, muốn cùng em tăng ca. Giống như chờ em đi rồi, tôi mới có thể an tâm tan sở."

Vậy mà Triệu Lâm lại thích mình?!

Nếu không có ánh mắt chân thành lại nhiệt tình của Triệu Lâm vào lúc này, Hề Văn cơ bản không thể tin được đây là sự thật.

Mà thật ra cũng chưa từng là bà tăng ca với Triệu Lâm, mà là Triệu Lâm vì mình tăng ca?

Hơn nữa, bởi vì hai người hiểu lầm lẫn nhau, vô tình cuốn nhau vào một cuộc so găng làm thêm giờ?

Hề Văn cũng hơi dở khóc dở cười, nhưng việc làm bà để ý chính là______

"Đàn anh, anh nói lúc ở đội biện luận anh từng viết thư tình cho tôi nhưng bị từ chối?" Hề Văn vô cùng nghi ngờ Triệu Lâm nhớ lầm, "Không phải là anh viết cho ai khác chứ? Rõ ràng lúc trước là tôi viết thư tình cho anh nhưng bị anh từ chối nhận mà..."

Lúc này hai người hợp lại mới phát hiện ra vấn đề.

Dĩ nhiên Triệu Lâm ngây ngẩn cả người: "Tôi chưa từng nhận được thư tình của em! Hơn nữa, ý em là, đến giờ em cũng chưa từng nhận được thư tình của tôi? Lúc trước chính là nhờ Tề Thụy Minh giúp giao thư cho em đó! Rốt cuộc em từ chối tôi, không bao lâu sau, lại nhận lời Tề Thụy Minh."

"Tôi cũng vậy, nhờ Tề Thụy Minh thay tôi đưa thư tình cho anh, ông ta nói anh trả thẳng thư cho ông ta về đưa tôi..."

...

Hai người cũng không ngốc, chuyện đến bây giờ, rốt cuộc mới có thể giải tỏa hiểu lầm của năm đó.

Chỉ sợ kẻ giở trò trong đó chính là Tề Thụy Minh.

Ông ta nhận thư tình của Hề Văn lại không đưa cho Triệu Lâm, lại lừa thẳng Hề Văn là Triệu Lâm từ chối nhận. Đối với Triệu Lâm cũng là thủ đoạn tương đồng. Thế nên hai người qua nhiều năm như vậy, căn bản không biết rằng đã bỏ lỡ thư tình của nhau, vuột mất mối tình đầu vốn dĩ tâm đầu ý hợp.

Triệu Lâm suy nghĩ cẩn trọng chuyện này, quả thật không thể không tức giận: "Lúc trước em gả cho hắn, anh tức đến vài ngày cũng ngủ không ngon, sau cũng là qua nhiều năm mới nguôi ngoai, kết quả không lâu trước đây Tuyết Hàm tới tìm anh, anh mới biết Tề Thụy Minh còn đối với em như vậy. Chính là anh không hy vọng em vì nhắc lại chuyện xưa mà không thoải mái nên mãi không đề cập đến chuyện này, lại lo nhắc chuyện trước đây anh gửi thư tỏ tình làm em xấu hổ không được tự nhiên, nên cũng chưa nói đến. Kết quả em vốn chưa từng nhận được thư anh!"

Đừng nói là Triệu Lâm tức giận, trong lòng Hề Văn cũng nhói đau. Hóa ra đi một vòng, bản thân mình lại bỏ lỡ Triệu Lâm, mà tất cả những chuyện này vốn dĩ đều là do sự ích kỷ và ti tiện của Tề Thụy Minh mà ra.

"Nếu hắn ở bên cạnh em có thể quý trọng em đàng hoàng còn không nói, nhưng hắn lại làm chuyện như vậy? Đối với em như vậy."

Giận thì giận, nhưng so với cơn giận của Triệu Lâm, Hề Văn lại càng nhẹ nhõm hơn, có một cảm giác may mắn như mất đi rồi lại tìm được.

"Đàn anh, em nghĩ bây giờ gặp lại cũng tốt lắm. Anh và em đều độc thân. Tuy không phải là sinh viên, nhưng cũng đều từng trải, cũng rõ ràng biết chính mình muốn gì, quý trọng điều gì, có lẽ đây mới là thời điểm tốt nhất để gặp lại nhau."

Hề Văn cầm tay Triệu Lâm.

Bà bỗng dưng cảm thấy mùa đông của cuộc đời bà đã qua đi.

Có người mùa xuân đến sớm, nhưng cũng có người đến vô cùng muộn. Tựa như mùa xuân ở các kinh độ và vĩ độ khác nhau của trái đất cũng sẽ đến vào thời điểm khác nhau. Thậm chí là cùng ở Nhật Bản, nhưng thời điểm hoa đào nở cũng không giống nhau. Mùa xuân của Hề Văn đến muộn, nhưng dù sao thì nó cũng đến.

Xuân muộn thì vẫn là xuân.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện