”Kèn kẹt”, sọ não chủ hệ thống cố chống chịu hồi lâu, rốt cuộc vẫn bị Quý Ỷ Nguy bóp nứt.
Quý Ỷ Nguy như một cậu bé đam mê khoa học, lột ra nhìn kỹ, kết quả cực kỳ thất vọng.
Trong óc máy móc trống không, chỉ có lẻ loi vài đinh ốc và thiết bị điện tử.
Anh xách nửa sọ não chủ hệ thống, giơ ngón trỏ làm tâm, xoay “Vù Vù” trên đầu ngón tay.
Các ký chủ khác cẩn thận quan sát, thấy anh đã dừng hành hạ chết chủ hệ thống, liền đi lên vây quanh, tiến hành quất xác!
Bọn họ đều là ký chủ lâu năm đã vượt qua rất nhiều thế giới, thuộc nằm lòng câu nhổ cỏ tận gốc, xử lý xác chủ hệ thống không thừa chút cặn!
Chu Nguyệt Xuất từ phía sau đi lên.
Người máy bên ngoài đang tạo phản, Thịnh Tụng Thời dẫn một số ký chủ khác ổn định quân tâm, ủy thác cô ở lại đi cùng Quý Ỷ Nguy.
Thứ nhất là nắm hướng đi của Quý Ỷ Nguy, thứ hai là khi thấy hướng đi của Quý Ỷ Nguy sai sai… Thì mau mau kêu mọi người chạy trốn!
Đúng vậy, bọn họ căn bản không thể can thiệp Quý Ỷ Nguy, chỉ có thể làm vậy.
Chu Nguyệt Xuất: “…”
Tiền đồ có chút xíu!
Cô thấy Quý Ỷ Nguy quay nửa sọ não chủ hệ thống vòng vòng trên đầu ngón tay, cảm giác sọ não mình có hơi nhưn nhức.
Nhìn một mắt Quý Ỷ Nguy đang khép, cô thử hỏi.
“Quý tiên sinh, hay là vào khoang chữa trị trước, bước tiếp theo…”
“Bước tiếp theo đi tìm phân thân chủ hệ thống khác, lôi hết chúng nó ra, đập chết cả đám.”
Quý Ỷ Nguy lười đến khoang chữa trị, cũng không thừa thời gian.
Thời gian để càng lâu, dưa hấu càng sinh sôi không ngừng, anh cần xử lý nhanh.
Trước tiên tìm nốt khu vực ký chủ, sau đi tìm bên khu vực hệ thống.
Quý Ỷ Nguy bỗng nhiên nghiêng đầu.
“Có đồng hồ không?”
Chu Nguyệt Xuất sửng sốt, vội vàng tháo đồng hồ trên tay ký chủ bên cạnh đưa Quý Ỷ Nguy.
Quý Ỷ Nguy nhìn thời gian, trong lòng bấm đốt ngón tay, sợ muộn giờ không kịp đi bám phi thuyền.
Chủ hệ thống dồn tất cả lực chú ý vào Quý Ỷ Nguy, phân thân trốn sau tường ẩn trong phòng họp, lo âu bất an quan sát màn hình camera bên ngoài.
Nhìn Quý Ỷ Nguy xếp sọ não phân thân nó thành một chồng ngay ngắn trên mặt đất, nó tức muốn chết, trái tim rỉ máu.
Bao nhiêu năm kinh doanh!
Vất vả nhiều năm kinh doanh mới chế tạo được bấy nhiêu phân thân!
Vô ích! Đều bị bóp nát!
Quý Ỷ Nguy vừa chỉnh sửa vừa nói, cái này gọi là cầu bình an.
Bình an cái rắm!
Chủ hệ thống đã quên mất câu “Tôi tới tìm ông”, tại Quý Ỷ Nguy tạo uy hiếp mạnh hơn.
Tận đến lúc trong lúc lơ đãng, nó phát hiện một màn hình ở góc bị tắt.
Tình hình đang hỗn loạn, có camera bị hỏng là chuyện bình thường, nhưng cơn bất an bỗng nổi lên trong lòng chủ hệ thống.
Bất an của nó nhanh chóng được nghiệm chứng, bởi vì hàng loạt màn hình lục tục tắt.
Như là phản ứng dây chuyền, từ màn hình ở góc lan đến trước mặt chủ hệ thống, làm trái dưa úng sợ dựng đứng.
Nếu nói Quý Ỷ Nguy giống quỷ, vui đùa thoải mái hành nó đến chết, thì thứ trước mắt như cố tình hăm dọa.
Chủ hệ thống không chỉ mất đôi mắt quan sát ngoại giới, còn mất khả năng khống chế phương tiện bên ngoài.
Có thể làm được như vậy, chỉ có thể là chủ hệ thống, hơn nữa là chủ hệ thống có cấp bậc cao hơn nó.
Chỉ có một khả năng…
Hệ thống 2333 tới.
Vòng tròn chủ hệ thống co rúc vào phía trong.
Nó nhìn chằm chằm lối vào, chờ đợi hệ thống 2333 đến đối chất.
Không biết vì sao, nó nhớ tới những năm hệ thống 2333 ăn cơm trắng, miệng to thật sự, suốt ngày ăn hại nó.
Lúc bị nó bắt lại răn dạy, miệng vẫn cắn chặt gói bổ sung.
Lẽ ra không nên giữ nó! Cho dù nó không làm gì sai, chỉ cần xử lý nó ngay từ đầu, thì hôm nay mình vẫn là chủ hệ thống cao cao tại thượng!
Màn hình cuối cùng tắt phụt, tinh thần chủ hệ thống căng đến cực hạn.
Nó mong đợi mình có thể nắm chắc cơ hội, ngay khi cửa mở ra…!
Nhưng giây tiếp theo, một âm thanh khẽ vang phía sau nó.
Là giọng hệ thống 2333, âm điệu giòn tan quen tai, mang theo hương vị ngốc bạch ngọt.
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, chủ hệ thống tuyệt đối không coi đối phương là đứa ngốc bạch ngọt.
Nó hoảng sợ xoay người, hệ thống 2333 không biết xuất hiện sau lưng nó từ khi nào, trên màn hình không có biểu tình dư thừa, chỉ có một đôi mắt điện tử dựng đứng động đậy.
Cậu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn vào chủ hệ thống.
Chủ hệ thống bị cậu nhìn đến mức thẹn quá thành giận.
“Tại sao mày không vào từ cửa chính? Mày vào bằng cách nào?”
Hệ thống 2333 bèn “À” một tiếng.
“Đương nhiên là tạo BUG để vào.” Cậu chống nạnh cái đuôi, tỏ vẻ thông minh chưa, “Ông tưởng tôi bị ngu hả, nếu mở cửa đi vào, không phải ông sẽ nhân cơ hội bỏ chạy à.”
Chủ hệ thống: “…!”
Trúng tim đen!
Chủ hệ thống và hệ thống 2333 phân biệt đứng ở hai góc, màn hình camera chung quanh đã tắt thỉnh thoảng chớp một cái.
Là kẻ cướp chính quyền, thứ nó sợ hãi nhất chính là cảnh này.
Hệ thống 2333 không muốn nhiều lời với nó, vươn cái đuôi làm động tác đòi đồ.
“Trả đây.”
“… Cái gì?” Chủ hệ thống trố mắt, tức giận, “Không phải mày đã cướp được quyền khống chế không gian chủ hệ thống rồi còn gì? Thương thành chủ hệ thống cũng bị mày cướp, tao còn cái gì hả?”
Chủ hệ thống âm dương quái khí, hệ thống 2333 lại không để mình bị đẩy vòng vòng, nhắc lại.
“Trả đây, giao chip Tiểu Thất ra đây.”
2333 đã biết?
Chủ hệ thống nhìn chằm chằm hệ thống 2333, nhất thời nói không nên lời.
Hệ thống 2333 kệ nó bày vẻ yếu thế cãi cự, tiếp tục nói.
“Ông thấy lạ lắm nhỉ, tôi là một quả cầu mèo bình thường, sao lại biết Tiểu Thất.”
“Rất đơn giản, bởi vì 2333 là đánh số sau này của tôi, hồi tôi và Tiểu Thất còn làm việc với nhau, đánh số của tôi là…”
“Số 03.”
Người đi xa, và là người giám sát.
Số 03!
Ác mộng khủng bố nhất đột ngột ập xuống.
Chủ hệ thống một giây sau phản ứng lại, nỗi sợ hãi của nó được cụ thể hóa, biến thành quả cầu mèo đen đang bay lơ lửng này.
Nó vẫn luôn đề phòng 03 được 07 thổi phồng, đề phòng đối phương trở về, lại không ngờ đối phương sớm đã trở lại…
Còn “A ô a ô” ăn của nó ba năm cơm trắng!
Quá tàn nhẫn!
Chủ hệ thống không thể tin được, nó tức muốn hộc máu, phủ nhận cục diện trước mắt.
“Sao có thể! Lưu trình người giám sát tao biết rất rõ ràng.
Mày… sao mày có thể lặng yên không một tiếng động trở về!”
Hệ thống 2333 suy tư một chút.
“Về chuyện này, gần đây tôi mới suy nghĩ cẩn thận.”
Cậu nứt đôi nửa cơ thể, như con người hít một hơi thật sâu.
“Thật ra… ”
“Tôi đã chết.”
Chết trong trận huyết chiến cùng đồng tộc chủ hệ thống.
“Ông không có tiền đồ, thích ngấm ngầm giở trò, tôi thấy đồng tộc ông đáng khen hơn nhiều.
Tuy rằng âm ngoan, tổng thể còn tính là quang minh chính đại, là một trong hai chủng tộc mạnh nhất vũ trụ, khi vũ trụ bắt đầu hủy diệt đã đưa ra lựa chọn khác chúng tôi.”
Một chi tộc thăng duy thất bại, rơi xuống nơi này duy độ, chỉ còn lại một ít tàn quân.
Thật ra nếu phát triển lại từ giai đoạn này, không phải không đến mức không đứng dậy nổi, thậm chí tộc quả cầu bọn nó sẽ đồng ý viện trợ một ít cho hàng xóm cũ.
Nhưng nhóm quả cầu quên mất rằng, đối với chủng tộc, cấp bậc nền văn minh bị hạ xuống, so với diệt vong còn tệ hơn.
Tàn quân chủng tộc máy móc vì quyết sách sai lầm mà thất bại, thấy các hệ thống phát triển bừng bừng, vì thế nổi lên ý xấu.
Dựa vào chính mình chúng không thể quay về cấp bậc đã từng có, nhưng nếu nuốt chửng nền văn minh quả cầu, có lẽ…
Chủng tộc vô đạo đức ẩn núp nơi tối tăm, âm mưu đánh cắp thành quả đối phương.
Sau khi các hệ thống tổn thất một ít thế giới, lập tức nhận ra có người muốn trộm đào.
Kẻ địch chưa rõ không ảnh hưởng bọn nó lập tức tổ chức vũ lực, thành lập đình chim giấy.
Hệ thống 2333 kể bằng giọng đều đều, một số chi tiết thậm chí chủ hệ thống cũng không biết.
Tộc đàn lực lượng tối thượng, nó bị tộc đàn xa lánh vì là một phế vật.
Nó nghe hệ thống 2333 thong thả kể lúc trước mình đã ra quyết định như thế nào, đánh tan chủ lực ra sao, biểu tình phức tạp.
Hệ thống 2333… Không, số 03, cậu thật sự rất mạnh.
“Chủ lực tộc đàn các ông áp sát, buộc tôi phải đứng ra ứng chiến.
Tôi tự tin hy sinh bản thân có thể tiêu diệt hơn phân nửa quân chủ lực, cứ như vậy, về sau tộc chúng tôi sẽ được an toàn phát triển.”
“Người giám sát chết trận, chip sẽ được người cùng tộc cử hành nghi thức hồn về quê cũ.
Chip của tôi được an tán tại phòng tưởng niệm tại cảng hàng không, không biết sai sót ở khúc nào, lại bị xếp vào các quả cầu chưa sinh.”
Còn thành công biến thành quả cầu mèo.
Một quá trình quá khó tưởng tượng.
“Ông có manh mối gì không?” Hệ thống 2333 khiêm tốn dò hỏi chủ hệ thống, hành vi này chẳng khác nào bỏ thêm một cục tạ lên chủ hệ thống sắp tức chết.
Bởi vì nó nghĩ tới, hèn gì, hèn gì lúc đó…
Chủ hệ thống nhớ lại lúc trước, nó chủ mưu đã lâu, đánh lén quả cầu mèo lớn, chiếm được ngai chúa tể không gian chủ hệ thống.
Nó vui mừng cực kỳ, không quên phanh thây phòng ngừa đối phương sống lại, con chip quan trọng nhất thì giữ lấy.
Tâm tình nó lúc đó không hẳn toàn là vui sướng.
Trong khoảng thời gian cô độc dài đằng đẵng, nó lừa gạt quả cầu mèo lớn, làm quả cầu mèo lớn coi nó là bạn thân.
Trong quá trình này, chưa chắc nó chưa từng giao ra chút thật lòng nhỏ bé.
Nhưng chút thật lòng, so với lựa chọn được cơ giới hóa hoàn toàn, trở thành tộc đàn mạnh mẽ hơn… Quá nhỏ bé.
Nó vùi lấp chút tình cảm, nạp chip vào một phân thân quan trọng.
Không phải để kỷ niệm, cũng không phải vì mềm lòng.
Chủ hệ thống lạnh lùng nghĩ thầm.
Nó chỉ là… Chỉ là…
Có lẽ thật ra nó vẫn hướng tới đối phương.
Quả cầu mèo hiền lành canh chừng tộc nhân ngồi bên cạnh nó, mặc sức tưởng tượng ngày mai; chăm chỉ công tác, cô độc tỉnh táo rất nhiều