Mang chút tâm tình thấp thỏm, Chu Nguyệt Lạc mang theo em gái đi lên tầng hai ở căn nhà đối diện nhà trọ.
Nhìn từ góc này, nhà trọ có hai cái tam giác nhọn như tai mèo, trên nóc nhà cũng có mèo ngồi.
Sương mù xám lười biếng bao phủ không gian, thỉnh thoảng có âm thanh nổi vờn quanh…
“Meo meo ơi!!!”
Là điều tra viên Tiền Đại Phát đã phát điên.
Chu Nguyệt Xuất vô thức đến gần anh trai, cô có hơi sợ hãi, Chu Nguyệt Lạc an ủi nhìn cô một cái.
“Không sao đâu, lúc trước đã hẹn gặp mặt bạn, giờ hủy hẹn không tốt lắm.
Chúng ta gặp xong sẽ lấy cớ rời trấn nhỏ này liền.”
Chu Nguyệt Xuất hồi hộp gật đầu, cô nắm chặt màn thầu con cá mập ú trong tay, nhìn cửa nhà trước mặt, anh trai đang gõ cánh cửa này.
Một lát sau, giữa cửa có một con mắt mèo đồng tử hẹp mở to.
Chu Nguyệt Xuất sợ tới mức cắn một miếng màn thầu, đến khi nuốt chửng miếng màn thầu, mắt mèo biến thành một cửa sổ nhỏ, có người từ lộ một mắt từ bên trong.
“Meo?”
Người bên trong lạnh lùng hỏi.
Chu Nguyệt Lạc lặng lẽ cắn một miếng to màn thầu con cá.
Miếng màn thầu kéo lý trí hắn về trục hoành, có thể nghe được câu chữ bình thường.
“Ai?”
Thì ra người sau cửa hỏi cái này, cảm ơn màn thầu con cá!
“Xin chào, số 09.” Chu Nguyệt Lạc hơi mỉm cười, “Chúng ta trao đổi qua thư đã lâu, vừa lúc tôi có việc đến trấn nhỏ này, bèn nghĩ tới cậu, lúc trước trong thư cậu từng nhắc tới.”
Cửa nhà được mở ra, một thanh niên đeo mắt kính đứng ở cửa, phía sau là xúc tu uốn lượn vờn quanh, y như sinh vật khoa học kỹ thuật nào đó.
Chu Nguyệt Lạc vội cắn một miếng màn thầu, vật thể vặn vẹo biến thành linh kiện máy móc bình thường, rải rác tán loạn trong nhà.
“Thì ra là cậu, Nguyệt Lạc.” Thái độ thanh niên tên số 09 ôn hòa rất nhiều, “Mau vào ngồi đi, đợi tôi chuẩn bị chút trà bánh.
Chúng ta có thể bàn luận một số vấn đề khó trao đổi qua thư từ.”
Quả là một buổi chiều vui vẻ của một tên trạch kỹ thuật.
Chu Nguyệt Lạc và số 09 tận tình thảo luận kỹ thuật tiên tiến, bọn họ đều có kiến thức nhất định về kỹ thuật luyện kim và thần bí linh tinh, hơn nữa đều muốn ứng dụng tri thức lên sản phẩm mới nhất.
Không được hoàn mỹ là, bởi vì không ngừng ăn màn thầu con cá, uống trà vào khiến màn thầu nở đầy bụng, hai anh em Chu Nguyệt Lạc Chu Nguyệt Xuất cảm thấy cực kỳ… căng bụng.
“Đúng rồi, hai người tính ở chỗ này mấy ngày? Là cư dân ở đây, tôi nghĩ tôi cần…” Số 09 cố nhớ một số lời khách khí Tam Tam từng dạy, “Tôi muốn làm trọn lễ nghĩa của chủ nhà, dẫn hai người đi tham quan trấn đầu mèo xinh đẹp của chúng tôi.”
“Ý cậu là, những điểm tham quan đó hả?” Chu Nguyệt Xuất hỏi.
Số 09 lắc lắc đầu, những điểm tham quan đó là bọn họ làm ra để kiếm tiền.
Không sai, chính là các nơi chuyên nhằm vào điều tra viên để kiếm lời.
Chu Nguyệt Lạc là bạn bè qua thư hợp ý hắn, lần này còn mang theo em gái tới, hắn sẽ không dắt họ đến mấy địa phương chán ngắt đó.
“Vừa khéo, đêm nay là thời gian kia.
Tôi muốn đưa hai người đến danh cảnh đáng giá tham quan nhất.”
Số 09 mỉm cười, hắn không thường cười, nụ cười này có hơi cứng đờ, thậm chí có lúc mắt biến thành mắt mèo, rồi nhanh chóng biến trở về.
Chu Nguyệt Lạc lặng lẽ cắn thêm miếng màn thầu.
Giao lưu khiến người ta căng chết.
“Tuy nhiên, nếu hai người muốn đi tham quan, còn cần Tam Tam đồng ý.” 09 suy nghĩ sâu xa, “Chắc là hai người đã gặp Tam Tam? Cậu ấy ở nhà trọ đối diện.
Tí nữa tôi dẫn hai người đi cúi chào bến tàu, Tam Tam sẽ đảm bảo bình an cho hai người.”
Cúi chào tà thần bến tàu, tà thần đảm bảo bình an!
“Đúng rồi, số 09, người đứng ngoài đường kia…” Chu Nguyệt Lạc bỗng thấp giọng nói, Chu Nguyệt Xuất kinh ngạc nhìn anh mình, im miệng không nói gì.
Ối anh ơi… Anh muốn cứu điều tra viên Tiền Đại Phát đã phát điên à…
Nhắc tới người bên ngoài, biểu cảm số 09 rất là cổ quái.
“Hầy, hắn thật sự không phải bởi vì trấn nhỏ chúng tôi mà phát điên… Không, phải nói là, trấn nhỏ chúng tôi không làm người ta phát điên, hắn mới điên.”
Lời này nghe hơi khó hiểu.
Chu Nguyệt Lạc lại hiểu được một chút, thử hỏi.
“Hắn… Tự phát điên?”
“Không sai.” 09 gật đầu, “Trấn nhỏ chúng tôi tốt lắm, còn trông cậy vào điều tra viên kiếm tiền mà, tất nhiên không thể nào…”
09 tự giác biết mình lỡ mồm, dứt khoát kéo sang đề tài khác.
“Do vấn đề cá nhân của hắn.
Chúng tôi nghi là, cứ thấy mèo hắn liền nổi điên.”
Bọn họ không làm cái gì hết á! Là Tiền Đại Phát tự có vấn đề! Mèo trên trấn đều bị hắn hít trọc lông! Nếu Chu Nguyệt Lạc hoặc điều tra viên khác có thể kéo tên điên phát rồ này đi, cả đàn mèo trong trấn lập tức tặng huân chương vinh danh dũng sĩ đầu mèo!
Chu Nguyệt Lạc: “…”
Tiền Đại Phát, thằng đàn ông mày rậm mắt to thế mà là loại người này!
Trước khi chia tay, 09 đứng dậy tiễn anh em Chu Nguyệt Lạc ra cửa.
Hắn thấy Chu Nguyệt Xuất lại gặm một miếng màn thầu con cá, nhịn không được nhắc nhở.
“Đừng ăn nhiều quá, màn thầu nhà trọ cung cấp cho du khách ngoại lai đều chứa thành phần gây ảo giác, ăn quá nhiều đối với thân thể không tốt lắm, ăn nhiều còn bị căng bụng.”
Chu Nguyệt Xuất: “…”
Cô run rẩy mà nhìn màn thầu con cá trong tay.
Thì ra món này không duy trì tinh thần ổn định, mà tăng thêm hiệu quả ảo giác? Trước