Chẳng lẽ bình thường hệ thống của mấy người không như vậy?
Những lời này như ma chú mãi quanh quẩn trong đầu Thịnh Tụng Thời.
Hắn không biết mình leo lên giếng thang máy như thế nào, không đánh động bất cứ hệ thống nào, lặng lẽ rời đi.
Sau khi Quý Ỷ Nguy đi mất, mình đã nói gì với Trịnh Hỉ Bi và Chu Nguyệt Xuất, hắn cũng quên sạch.
Hệ thống của mấy người không như vậy?
Một suốt đêm, hắn nửa ngủ nửa tỉnh, mơ màng lơ lửng, mãi đến lúc bị Trịnh Hỉ Bi gọi điện đánh thức.
Nghe tiếng đáp mờ mịt của Thịnh Tụng Thời, Trịnh Hỉ Bi phía bên kia gãi đầu.
“Anh Thịnh, anh quên rồi hả? Tối hôm qua tan họp, anh đề nghị tiến thêm một bước quan sát, hôm nay mọi người đều mang hệ thống đến tập hợp tại hội sở giải trí, để nghiệm chứng xem hệ thống có phải sinh mệnh trí tuệ hay không.”
“Chết người là, anh Thịnh, anh cũng mời Quý Ỷ Nguy!”
Liệu Quý Ỷ Nguy có đi không nhỉ?
Lúc này ký ức Thịnh Tụng Thời mới hoàn toàn trở về, hắn ôm cái đầu đau nhức vì thiếu ngủ.
Trịnh Hỉ Bi nói đúng, phải đi rước Quý Ỷ Nguy.
* * *
Hệ thống 2333 bắt đầu một ngày mới như mọi khi.
Cậu nhìn căn nhà kéo rèm kín bưng y như lúc tối qua cậu rời đi, hiển nhiên Quý Ỷ Nguy vẫn chưa dậy, thói hư tật xấu.
Cậu đang bay tới cửa thì thoáng thấy gì đó, bèn tò mò nhìn chiếc xe bay dừng bên ngoài căn nhà kiểu Tây.
Hình như cậu nhìn không rõ lắm, nên chạy tới gần ngó nghiên biển số xe, nhớ kỹ số xe thì chuyển sang ngắm cửa sổ xe chỉnh trang bản thân.
Vuốt tai trái, vuốt vuốt tai phải, vuốt cái đuôi, vuốt luôn một cái đuôi khác!
Trong xe Thịnh Tụng Thời, một hàng ba người nhìn cậu ghé sát cửa sổ, không hiểu sao tự dưng thấy khẩn trương, nhất thời không dám lên tiếng.
Động tác của quả cầu cực kỳ giống mèo con, trừ việc liếm móng vuốt đổi thành liếm đuôi.
Chải chuốt hết người, cảm giác vô cùng vừa lòng, cái đuôi lắc lư tạo dáng, lúc này mới bay vào nhà.
Cậu là một quả cầu xinh đẹp, muốn sửa soạn xinh đẹp để đi gặp Quý Ỷ Nguy!
Trong xe, Trịnh Hỉ Bi lã chã rơi lệ, quá đáng yêu, hắn phải nghĩ ra từ sớm chứ, hồn nhiên đáng yêu như thế sao mà lập trình được.
Đừng hỏi hắn làm sao mà biết, hỏi nữa là 2222 thiết lập đáng yêu sẽ bị sét đánh ngang tai.
Nhưng dù thấy đáng yêu, Trịnh Hỉ Bi cũng không dám xem lâu, là hệ thống của Quý Ỷ Nguy đấy.
Trải qua tối hôm qua, hắn đoán hệ thống 2333 đăng ký thiết lập đáng yêu để đối phó ngoài mặt, chứ thật ra cậu luôn sống thật với bản thân, lại còn suốt ngày thân mật với ký chủ, có khác gì đang yêu đương qua lại không!
Quá khó tưởng tượng, không biết hệ thống 2333 và Quý Ỷ Nguy xác định quan hệ từ khi nào, hay là chưa xác định.
Trên đời này tồn tại trí tuệ sinh mệnh xứng đôi với Quý Ỷ Nguy kìa!
Đã trở lại nhà kiểu Tây, hệ thống 2333 cho hải âu ăn khoai chiên, rồi bay tới mép giường gọi Quý Ỷ Nguy.
“Quý Ỷ Nguy, gọi điện thoại cho người máy lái xe cẩu, có người đậu xe trước nhà chúng ta, chặn mất cửa ra vào!”
Cậu hơi giận dỗi, Quý Ỷ Nguy không biết ai sắp gặp xui, thấp giọng cười một tiếng.
Anh buồn ngủ trở mình, tung chăn bọc hệ thống 2333 vào trong, muốn cậu ngủ nướng chung.
Hệ thống 2333 kéo đồng hồ trên tay anh, gian nan giãy khỏi chăn, bấm gọi điện cho người máy lái xe cẩu.
Quý Ỷ Nguy đồ trứng lười! Cậu đã trả giá quá nhiều vì cái nhà này!
“Alo alo, tôi là ký chủ Quý Ỷ Nguy.” Hệ thống 2333 bắt chước giọng điệu của Quý Ỷ Nguy, trông cũng này nọ ra gì phết.
Ngay cả Quý Ỷ Nguy ngủ nướng cũng phải mở mắt, cười cười chống má nhìn cậu.
“Có người đậu xe tầm bậy trước cửa nhà tôi.
Đúng, kéo xe đi hộ tôi, đến luôn nhé… được được.”
Đồng hồ là thiết bị đầu cuối của ký chủ, bên trong không chỉ lưu thông tin cá nhân, còn có thể cài đặt quyền hạn sử dụng, là đồ vật riêng tư nhất, không bao giờ rời người, cũng không dễ cho người khác sử dụng.
Đây không phải lần đầu hệ thống 2333 dùng danh nghĩa Quý Ỷ Nguy gọi điện, mật khẩu đồng hồ cũng thuộc làu làu.
Hai phút sau, 2333 vui vẻ nhìn người máy lái xe cẩu lớn xuất hiện ở đầu đường.
Ha ha!
“Tiểu Giang đã tới hội sở bên kia trước rồi.” Trên xe bay, Chu Nguyệt Xuất nhỏ giọng nói, “Anh Thịnh? Làm sao vậy?”
Thấy Thịnh Tụng Thời hiếm khi thất thần, cô hỏi một câu.
Thịnh Tụng Thời lập tức thu hồi suy nghĩ.
“Không có gì, chỉ thấy hơi lạ, vừa rồi hệ thống 2333 xem xe chúng ta, sao lại xem cả biển số xe… Có ý gì?”
Câu trả lời đến rất nhanh.
Ba người bỗng thấy thân xe hơi nâng lên, dần dần di chuyển.
Ba người: “???”
Một chiếc xe cẩu thật lớn đang nhẹ nhàng kéo xe bọn họ đi xa.
Một con chim béo ú đột ngột nhào lên trước kính chắn gió, lảo đảo, miệng còn ngậm một miếng khoai chiên, vỗ cánh rầm rầm vào kính xe.
Đồ không có đạo đức công cộng, dám đậu xe bừa bãi, dám chặn cửa nhà cung ứng khoai tây chiên.
Xem nó trả thù cho kim chủ khoai tây chiên nè!
Mua mua hô một tiếng, gọi một đám hải âu tới.
Đám hải âu con nào con nấy cơ ngực vạm vỡ, mỏ ngậm nửa que khoai tây chiên như đại ca xã hội đen hút thuốc, xoa tay hầm hè.
Hội đồng cái xe cho tao.
Bị người máy kéo xe, bị hải âu hung mãnh tấn công, trong xe Trịnh Hỉ Bi chép chép miệng, tự dưng thèm ăn khoai chiên.
“Anh Thịnh, em nghĩ chương trình không thể nào làm được mấy hành động này.” Hắn khua tay cứa cổ, “Thế này nè, quyết đoán, tàn nhẫn.”
Gọi xe cẩu kéo xe! Dùng khoai tây chiên bồi dưỡng hải âu cơ bắp!
Giữa bối cảnh vang tiếng lộp bộp