“… Khéo nhỉ.”
Quý Ỷ Nguy phá lệ bắt chuyện, cười khanh khách đi tới.
Chu Nguyệt Xuất và Ôn Tự muốn chạy mà không dám chạy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quý Ỷ Nguy đến gần.
Quý Ỷ Nguy có chút ấn tượng với Chu Nguyệt Xuất, kêu một tiếng.
“Chu…” Anh tạm dừng một chút, hồn nhiên tiếp tục kêu, “Chu tiểu thư.”
Hình như Quý Ỷ Nguy hoàn toàn không nhớ tên cô.
Chu Nguyệt Xuất bình tĩnh nghĩ, cũng chỉ dám nghĩ, không dám vạch trần.
Nhưng làm cô bất ngờ là Quý Ỷ Nguy nhớ rõ Ôn Tự, thậm chí gọi đầy đủ tên Ôn Tự.
Ôn Tự bị Quý Ỷ Nguy “nhớ rõ” dọa khóc, trong lòng nao nao.
“Nghe nói cậu là nhà phát minh, vừa lúc gặp nhau ở đây, tôi rất vui lòng mua chút đồ chiếu cố sinh ý của cậu.” ngữ khí của anh khá thân thiện, nói vài câu lịch sự, tâm tình đúng là không tồi.
“Có thiết bị nhiếp ảnh tiên tiến nhất không? Không phải ba cái loại thương thành chủ hệ thống bán, cũng không phải ba cái đồ chơi có tính năng đặc thù trong thế giới nhiệm vụ; loại có bộ nhớ lưu trữ lớn nhất nhé.”
Ôn Tự nào dám từ chối, hắn lục lọi đồ trên người, không còn thái độ kiêu căng ngạo mạn ngày xưa, ỉu xìu đáng thương móc đồ ra.
Quý Ỷ Nguy nâng đồng hồ, đang tính trả tiền thì khựng lại, hai mắt nhìn chằm chằm Ôn Tự.
“Giá cả… Có mắc không? Gần đây tôi đang tiết kiệm.”
Nếu mua đồ quý hiếm mắc tiền, Tam Tam sẽ trách hắn về không.
Khóe miệng Ôn Tự điên cuồng run rẩy.
“Cho ngài! Cho ngài miễn phí!”
Quý Ỷ Nguy lại chậm rãi lắc đầu, không tiêu tiền thì vô nghĩa, không thể chứng minh rằng anh cần kiệm quản gia, trở về cũng không thể khoe với Tam Tam, được Tam Tam khích lệ.
Không được.
Vì thế anh nhìn Ôn Tự, lịch sự mỉm cười.
“Thế này nhé, cậu ra giá đi.”
Địa ngục ra giá khốn khó gì đây aaaaa!
Ôn Tự cảm giác mình bị Quý Ỷ Nguy dọa điên rồi, báo giá cao quá sợ Quý Ỷ Nguy ngại mắc sẽ chém hắn, báo giá thấp quá sợ Quý Ỷ Nguy cảm thấy bị sỉ nhục sẽ chém hắn, chỉ có thể báo giá vừa phải.
Không, phải báo đúng giá mà Quý Ỷ Nguy muốn mới được!
Hắn điên cuồng suy tính một phen trong đầu, môi run rẩy, báo ra cái giá bằng toàn bộ IQ của mình.
“500 tích điểm?”
Khóe miệng Quý Ỷ Nguy “Xoạt” xệ xuống một chút, thần sắc cũng trở nên âm trầm.
“Mắc vậy.”
Ôn Tự lạnh lòng hóa băng.
Sao anh không cướp luôn đi!
Chu Nguyệt Xuất thoáng hiện linh cảm, nhớ sau lần Thịnh Tụng Thời thoát chết khỏi tay Quý Ỷ Nguy, cô từng theo chân bọn họ đi uống rượu chúc mừng.
Trên bàn tiệc, Thịnh Tụng Thời đau khổ lể kể về trải nghiệm bị Quý Ỷ Nguy dùng một tích điểm ép giá thấp, mua mất một cây hành bảo bối.
Một tích điểm…
Có phải Quý Ỷ Nguy chỉ chấp nhận giá “Một tích điểm”?
“Một tích điểm?” Chu Nguyệt Xuất hỏi dò.
Biểu tình Quý Ỷ Nguy lập tức giãn ra.
“Thật sự bán cho tôi giá rẻ như vậy?”
Hai người điên cuồng gật đầu.
Quý Ỷ Nguy cần kiệm quản gia trả một tích điểm mua một máy ảnh tân tiến.
Chu Nguyệt Xuất thấy anh tâm tình tốt, thử thăm dò hỏi nhiều một câu.
“Quý tiên sinh, ngài mua cái này là muốn…”
“Chụp ảnh mèo.” Quý Ỷ Nguy máy ảnh trên tay điều chỉnh thử, ngoài miệng tán dương, “Đúng là so với mấy thứ không gian chủ hệ thống bán kia tốt hơn nhiều lần, bộ nhớ lưu trữ cũng rất lớn.”
Ôn Tự vui vẻ nghe người khác ca ngợi kỹ thuật của mình, nhưng hắn quên mất, người mở miệng là kẻ thích đùa bỡn cảm xúc của người khác nhất.
Đang lúc hắn chậm rãi thả lỏng, Quý Ỷ Nguy vu vơ nói thêm.
“Nếu có thể cải tạo máy ảnh tốt cỡ này, chắc là cải tạo người máy cũng dễ như chơi.”
“Lần trước có một người máy giao mâm trái cây cho tôi, nó thông minh hơn bình thường đấy.”
Ôn Tự mềm nhũn chân, hên là được Chu Nguyệt Xuất đỡ hắn.
Chu Nguyệt Xuất căng da đầu, dò hỏi Quý Ỷ Nguy.
“Quý tiên sinh, ý ngài là…”
Quý Ỷ Nguy cười.
“Tôi không có ý gì đâu.
Tôi sắp thành người dẫn đầu kế hoạch Chim Trắng, tuy rằng Thịnh Tụng Thời quá thiếu tự giác, đến bây giờ vẫn chưa bàn giao công tác cho tôi, nhưng tôi rất là tự giác, tự bàn giao công tác trước nè.”
Nhìn hai người tái nhợt sắc mặt, anh cười nhàn nhạt tiếp tục nói.
“Tôi đã điều tra đơn giản, kế hoạch Chim Trắng bao gồm hai mục tiêu chính, nhắm vào thế giới bên cạnh, và nhắm vào việc đoạt quyền không gian chủ hệ thống.”
Anh chẳng kiêng dè trước công chúng nói ra tin tức mật, bởi vì thời điểm anh mở miệng, chim giấy màu trắng vỗ cánh, phong tỏa bốn phía, những người khác và kể cả chủ hệ thống đều không thể nghe trộm bọn họ nói chuyện.
Quý Ỷ Nguy nói tiếp.
“Về phần kỹ thuật Kế hoạch Chim Trắng, đa số là ỷ lại di sản của ký chủ về hưu Chu Nguyệt Lạc, do Chu… Chu tiểu thư chỉ đạo.
Chút ít sáng tạo, thì nằm trên người Ôn Tự.”
“Hơn nữa, tuy rằng không còn cùng đường Thịnh Tụng Thời, mấy người vẫn duy trì liên hệ về mặt kỹ thuật, đặc biệt là nghiên cứu người máy.
Nếu muốn thuận lợi hành động tại không gian chủ hệ thống, nhất định phải khống chế được đội quân người máy.
Làm thủ lĩnh sắp nhậm chức, tôi thị sát trước một chút cũng là hợp tình hợp lý.”
Anh nhàn nhã giải phẫu toàn bộ kế hoạch Chim Trắng từ việc to đến bí mật nhỏ, rồi chuyển hướng Chu Nguyệt Xuất chứng thực.
“Chu… Tiểu thư, kế hoạch Chim Trắng cơ bản, hẳn là như tôi nói nhỉ?”
Chu Nguyệt Xuất toát mồ hôi lạnh, Quý Ỷ Nguy làm thế nào mà biết được rõ ràng như vậy.
Cô nghi kế hoạch Chim Trắng trước mặt Quý Ỷ Nguy không có bí mật gì… Không, có lẽ có, về việc lây nhiễm virus hệ thống, chắc là Quý Ỷ Nguy chưa biết.
Anh thích hệ thống 2333 đến thế, nếu đã biết, phỏng chừng đã sớm phát rồ, nào còn bình tĩnh nổi.
Thịnh Tụng Thời có thể sống lâu hơn một chút.
Ôn Tự không thể từ chối, chỉ đành hẹn thời gian dẫn Quý Ỷ Nguy đi xem thành phẩm.
Hẹn xong, tim hắn còn chưa kịp buông xuống, đã bị Quý Ỷ Nguy nhắc tiếp.
“Đúng rồi.”
Thanh niên tóc vàng trà tươi cười ấm áp, hỏi