【 Về không! 】
“Cho tôi mang về đi, Tam Tam…”
【 Về về về về không! 】
“Niệm tình khoảng thời gian trước tôi đã cố gắng cần kiệm quản gia…”
Quý Ỷ Nguy xuyên sợi dây thừng vào đầu trâu, cột trên đầu mình, cho thấy quyết tâm nhất định phải bỏ tiền mang nó về.
Hệ thống 2333 tức quá trời tức, Quý Ỷ Nguy mới tiết kiệm được mấy ngày lại bắt đầu phá của!
Cậu bực bội quyết định, ít nhất khoảng thời gian ngắn tiếp theo, cậu sẽ chỉ dùng “về không” để đối thoại cùng Quý Ỷ Nguy.
“Tam Tam, chúng ta tới rồi.”
【 Về không.
】
Sau khi giải quyết người cá, Quý Ỷ Nguy và Úy Văn Tâm hành động càng thêm cẩn thận, có thỏ dò xét lộ trình phía trước, bọn họ không kinh động bất kỳ người cá nào nữa, dần đến bên hồ.
Màn đêm bao phủ nước tối đen, dường như thứ chứa trong hồ không phải nước, mà là sương mù đặc sệt.
Mặt nước nổi lềnh phềnh vài thứ, rong rêu và cá chết, có lẽ còn có xương cốt, họ không cần kiểm tra chi tiết.
Quý Ỷ Nguy đứng bên bờ một hồi lâu, Úy Văn Tâm không dám quấy rầy anh, cũng không dám lên tiếng.
Đợi một lát chỉ nghe thấy tiếng gió ù ù, chung quanh tĩnh lặng đến phát sợ.
Nhưng không xảy ra chuyện gì hết.
Úy Văn Tâm nhìn đầu trâu trên đỉnh đầu Quý Ỷ Nguy, gom góp dũng khí.
“Tù trưởng… Không phải!” Hắn ta hốt hoảng cắn lưỡi mình.
Quý Ỷ Nguy nhặt xương sọ đội trên đầu, tạo hình quá ma quái, hắn ta nhất thời chịu ảnh hưởng, trong đầu toàn là hình ảnh Quý Ỷ Nguy vừa múa vừa hát vờn quanh hoa văn đồ đằng.
Tuyệt, không ổn tí nào!
“Quý tiên sinh, chúng ta… Đang đợi cái gì?”
Quý Ỷ Nguy nghiêng đầu, đúng là anh đang chờ, bất quá chung quanh không có động tĩnh, chỉ sợ anh không thể bỏ qua bước cuối cùng.
Anh lấy một bịch canh cá bị bọc nhiều lớp giấy plastic ra.
Đến lúc uống canh rồi.
Quý Ỷ Nguy mới vừa mở miệng túi, vị hương đánh sâu vào khứu giác lập tức bốc mùi nồng nặc.
Úy Văn Tâm nhớ lại bữa cơm chiều khủng bố, hắn ta bịt mũi, nhìn Quý Ỷ Nguy cầm bịch canh kề sát bên môi mình.
“Quý, Quý tiên sinh?”
Mặt hắn ta xanh lét, vẻ mặt đưa đám.
“Nhất định phải làm đến mức này ư…”
Mùi hương đánh sâu vào khứu giác ở ngay trước mặt, đuôi lông mày Quý Ỷ Nguy hơi giần giật, cơ mà anh có thể nhịn, vì tích điểm của Tam Tam, chỉ là canh cá thôi.
【 Về không! Bằng không! 】
Nhìn bịch canh, hệ thống 2333 gọi anh dồn dập.
Giờ cậu vẫn tức lắm, nhưng sao cậu nỡ để Quý Ỷ Nguy uống cái thứ khó nuốt này, gia vị đã điều phối xong xuôi cho Quý Ỷ Nguy rồi.
Ít nhất có thể loại bớt 80% hương vị, sẽ dễ uống hơn.
【 Không về về về không…】
Hệ thống 2333 có tí kiêu ngạo, giải thích đơn giản một chút, không hề lo Quý Ỷ Nguy nghe không hiểu, sau đó bỏ gia vị đặc chế Tam Tam lên giá hàng hóa, giá niêm yết “Một tích điểm”.
Đây là mức giá rẻ nhất, nếu không phải chủ hệ thống có quy định, cậu sẽ tặng cho anh luôn.
Nếu Thịnh Tụng Thời ở chỗ này, đại khái sẽ hiểu vì sao Quý Ỷ Nguy mua cái gì cũng dùng giá “một tích điểm”, thì ra là bắt nguồn từ hệ thống 2333.
Một tích điểm = tặng không, anh ước cái cũng cũng được tặng không.
Thịnh Tụng Thời: “…”
Hắn hận!
Nắm gia vị đặc chế phảng phất mang theo độ ấm của Tam Tam trong tay, Quý Ỷ Nguy bóp tới bóp lui muốn hỏng, không biết nên nâng niu thế nào cho tốt, dùng thì quá tiếc, thậm chí tính đến việc tàng trữ, không bỏ vào canh cá.
Hệ thống 2333 bị Quý Ỷ Nguy chọc cười, nhìn anh đầu đội sọ trâu tay nghịch lo gia vị giống Grandet bủn xỉn.
Sao đáng yêu thế nhỉ, tức không nổi nữa.
【 Anh mau pha vào canh, rồi lắc đều túi canh.
Đến khi mở ra, tôi đảm bảo sẽ dễ uống hơn hẳn.】
【 Đừng tiếc dùng, về cho anh lọ mới.
Trong nhà nhiều gia vị thế còn chưa đủ cho anh dùng à? 】
【 À à đúng rồi, hai người hai phần nhé, tôi cũng làm cho ký chủ của thỏ…】
Cậu còn chưa dứt lời, Quý Ỷ Nguy đã nhanh gọn lẹ đổ sạch tất cả gia vị vào canh của mình.
Thà uống hết! Đừng hòng cho người khác!
Quý Ỷ Nguy cột miệng túi, lắc lắc, cảm giác như chế biến thức ăn nhanh đêm khuya, đến khi mở túi ra, canh cá đã biến thành màu trắng trong, còn có hành thái nhỏ và ớt cự gà, kề mũi ngửi thử, trừ mùi tanh nhàn nhạt, còn lại đều là mùi dễ ngửi.
Vì sao biết thành như thế…
Nguyên nhân không phải rõ rành rành à.
Úy Văn Tâm hít sâu, dí lại gần canh cá, quay đầu hít sâu, lại dí lại gần canh cá, đấu tranh tâm lý cực mạnh.
Hắn ta trộm quan sát Quý Ỷ Nguy, phát hiện đối phương lấy ra một vật nhỏ nhỏ, đổ hết vào canh đảo đều, tới khi mở ra, bằng mắt thường cũng thấy biểu tình của anh hòa hoãn hẳn.
Úy Văn Tâm lập tức bắt chước.
“Thỏ ơi! Lần trước! Gói gia vị mì ăn liền lần trước! Tôi còn thừa nửa gói!”
Thỏ nứt đôi nửa thân, tai dài thò vào bụng lục lọi, hai tai trống trơn khép bụng lại.
“Không có, chắc là vứt rồi, còn giữ trong bụng có khi gián nó bò vào.”
Úy Văn Tâm đau tim tới độ đau nứt đầu.
Tại sao lại vứt mất!
Hắn ta lại trộm xem Quý Ỷ Nguy, phát hiện đối phương đang uống canh, không hề có bộ dáng miễn cưỡng, thậm chí có thể nói là uống rất ngon miệng.
Úy Văn Tâm suýt rơi tròng mắt, nhìn chằm chằm bịch canh có ớt và hành thái nhỏ, khứu giác bị mùi tanh tưởi hành hạ tựa hồ có lẫn chút mùi thơm nhàn nhạt.
Ơ ơ, sao thế nhỉ…
Canh cá của người ta và canh cá của mình không giống nhau~
Úy Văn Tâm dùng chút quật cường cuối cùng, bảo thỏ xé một gói mì ăn liền mới, đổ gói gia vị vào bịch canh.
Khác với dự đoán dễ uống hơn, sau khi rắc gói gia vị vào, canh cá biến thành nước bẩn thải từ nhà máy hóa chất, hình như còn sủi bọt bốc khói hình cái đầu lâu.
“Thế nào? Uống được không.”
Thỏ quan tâm hỏi.
Úy Văn Tâm: “… Em không thấy tôi nước mắt tràn mi à.”
Thỏ giòn tan trả lời hắn ta.
“Nhìn ok ha.”
“Sao em không phát biểu cảm tưởng gì hết?”
“Tôi đóng khứu giác mà!”
“…”
Uống xong canh, Quý Ỷ Nguy chưa đã