Làng chài ven hồ dần dần có bầu không khí lễ hội.
Củi đốt chồng chất như núi, vải vóc nhuộm màu tươi sáng, cá và trai biển tung tăng nhảy nhót, trâu gà mập mạp béo tốt, còn có cả rau quả tươi làng rất khó trồng được…
Các yêu cầu cho nghi thức đều được Quý Ỷ Nguy tỉ mỉ đánh dấu tích, hệ thống 2333 cũng trí nhớ tốt không bằng ngòi bút cùn, nhìn anh viết sổ tay, đảm bảo không có sai sót nào.
Úy Văn Tâm mang thùng chứa tiểu mạch lại đây, thỏ ngồi trên thùng cho hắn ta thêm nặng.
Hắn ta nhìn Quý Ỷ Nguy đang kiểm kê một đống đồ vật, phát ra tiếng cảm thán.
“Ăn tết.”
Y chang chuẩn bị ăn tết, ai nói không phải thì ra nhìn hắn ta đi!
Thật ra nghiêm khắc mà nói, giống như bọn họ chuẩn bị cơm giỗ đầu, hoặc nói là cúng.
Rõ là nghi thức đòi mạng họ.
Mấy ngày hôm trước, bà lão trưởng thôn tìm cách lấy máu đầu tay họ, tuy rằng mọi người đều cảnh giác, không để bà ta lấy được máu thật.
Ngày mai nghi thức sẽ được tổ chức.
Vì phần xương cá còn lại chôn sâu hơn dự kiến, hôm qua mới đào ra.
Hiện tại sắc trời sắp tối, họ lập tức né tránh tầm mắt thôn dân, tiến hành lắp ráp.
Thịnh Tụng Thời buông tay, trong mắt hiện thất vọng.
Lắp ráp xương cá xong vẫn không thấy điểm nối tiếp thế giới, như vậy chỉ còn hai khả năng.
Một, điểm tiếp là nghi thức hoàn chỉnh; hai, điểm tiếp thế giới nằm trên người BOSS cuối.
Nếu là cái sau, họ cần đợi sau khi đánh bại đối phương, trước khi rời khỏi thế giới thì động thủ.
Mà dù mục tiêu là nghi thức hay BOSS, cơ hội chỉ có một lần.
Để đảm bảo, Thịnh Tụng Thời cẩn thận xác nhận lại những thứ có khả năng là điểm tiếp, sau đó đợi chờ nghi thức.
Xương cá đã lắp ráp xong xuôi, sử dụng như thế nào chỉ có Quý Ỷ Nguy biết, Thịnh Tụng Thời nói Giang Trạc đi kêu anh.
Một lúc sau, đầu não kế hoạch Quý Ỷ Nguy chậm rãi đi đến.
…Thật đúng là coi nghi thức trở thành một bước trong kế hoạch.
“Hiện tại vấn chốt là, dùng xương cá kiềm chế BOSS cuối như thế nào.” Thịnh Tụng Thời hỏi, “Không tấn công bầy rắn, đến lúc đó bầy rắn công kích chúng ta, thì nên khống chế như thế nào?”
Quý Ỷ Nguy ngáp một cái, hỏi ngược lại.
“Các anh tính toán thế nào?”
Thịnh Tụng Thời im lặng một lát.
“Theo tính toán lúc trước, hay tính toán hiện tại? Hiện tại… tôi sẽ nghe theo anh chỉ đạo.”
【 Hả? 】
Ngay cả hệ thống 2333 cũng phát ra tiếng nghi hoặc.
【 Ký chủ tiểu Nhất, hình như hơi thay đổi rồi.
】
1001 im lặng.
Đúng là có chút thay đổi, Tam Tam đã nói rất khách khí.
Không biết ký chủ Thịnh Tụng Thời của nó loại bỏ một ít ngoan cố kiên trì, trở nên thức thời hơn xưa từ khi nào.
Quý Ỷ Nguy cũng cảm thấy mình thức thời ghê.
“Không cần quan tâm rắn, có xương cá ở đây, bầy rắn sẽ không tấn công.”
Nghe anh nói như vậy, tim Thịnh Tụng Thời buông một nửa, một nửa vẫn treo trên việc chưa tìm được điểm tiếp thế giới.
Tất cả đã chuẩn bị ổn thoả.
【 Chờ ngày mai nghi thức kết thúc, chúng ta có thể về nhà rồi.
】
Nghe hệ thống 2333 nói vậy, tâm tình Quý Ỷ Nguy cực không tồi, thậm chí nhiều lời với Thịnh Tụng Thời một câu.
“Vừa rồi chỉ nói hiện tại, thế trước đó anh tính làm gì?”
Thịnh Tụng Thời chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, chỉ có thể miễn cưỡng đáp.
“Tính… Để người cá kiềm chế bầy rắn.”
Quý Ỷ Nguy khẽ gật đầu, anh thuận miệng hỏi Thịnh Tụng Thời cho vui thôi, chứ câu trả lời của Thịnh Tụng Thời chui tai phải ra tai trái, nghe xong liền quên.
Nhìn bóng lưng anh chậm rì rì rời đi, Thịnh Tụng Thời cảm thấy mình vừa nhặt về cái mạng.
Chỉ cần Quý Ỷ Nguy không liên tưởng, kế hoạch kéo hệ thống xuống nước trước đây sẽ không bại lộ.
Chu Nguyệt Xuất tới bên người hắn, thấp giọng nói.
“Anh Thịnh, yên tâm đi, chuyện đó em sẽ không nói cho bất kỳ ai, cũng sẽ bảo người biết chuyện im miệng không nói.”
Cô hướng Thịnh Tụng Thời cười cười.
“Bởi vì anh Thịnh đã thay đổi suy nghĩ.”
Thịnh Tụng Thời hồi thần cười nhạt.
“Có lẽ, là tại tôi sợ Quý Ỷ Nguy.”
Đó chỉ là một nguyên nhân.
Thời điểm ở quặng mỏ, ý định của Thịnh Tụng Thời bị dao động rất nhỏ, theo như lời Chu Nguyệt Xuất, nếu không bị áp bức, họ chưa chắc có cơ hội hợp tác.
Sau hắn nắm bùa hộ mệnh, bị chính suy nghĩ của mình mê hoặc, bị chìm vào ảo giác, mất khả năng nhận thức và tự chủ.
1001 đã đánh thức hắn, làm hắn nhớ lại rất nhiều lần trước đây, mỗi khi hắn gặp nguy hiểm, mỗi khi tinh thần hắn hoảng hốt, luôn được một giọng nói vững vàng kiên định đánh thức hắn.
Họ đã bên nhau, bầu bạn với nhau, nâng đỡ lẫn nhau, đều là giả sao?
Hắn lại nhớ khi hắn và Chu Nguyệt Xuất bất đồng quan điểm, cô đã buồn bã hỏi hắn.
【 Thịnh Tụng Thời, mỗi khi hệ thống ở bên bầu bạn, có khi nào anh cảm giác được cảm xúc của hệ thống? Em nghĩ là có.
】
【 Thứ này, những con số không thể giả lập, những chương trình không thể giải thích.
】
Đúng là có, chỉ là, đều bị hắn cố tình xem nhẹ.
【 Có lẽ cái chết của anh em, đã ảnh hưởng sâu hơn so với chúng ta tưởng.
】
Chu Nguyệt Xuất từng mệt mỏi nói vậy.
【 Em nghĩ mãi không hiểu, rơi nước mắt hằng đêm; Ôn Tự chọn đi con đường riêng, chúng ta đường ai nấy đi; mà Thịnh Tụng Thời, anh cũng vậy.
】
Đúng vậy, hắn cũng vậy.
Cho đến nay, vết sẹo vẫn còn đau âm ỉ.
Hắn vẫn không thể tin tưởng hệ thống, nhưng hắn nghĩ, hắn có thể tin 1001.
Hắn than thở.
“1001, cảm ơn cậu.”
1001 chẳng hiểu gì:【…】
Thịnh Tụng Thời muốn gì?
Nó lắc rớt tai, lên kênh công cộng đặt câu hỏi.
“Ký chủ đột nhiên nói cảm ơn là có ý gì?” Dừng một chút, nó bổ sung, “Hồi trước làm việc y chang, mà chưa từng nghe bao giờ.”
“Cái này…” 1314 cũng cảm thấy rất quái lạ.
“Có thể là ký chủ của tiền bối 1001 muốn cải thiện quan hệ?” 6666 suy luận gần sát nhất.
Hệ thống 2333 im lặng một chút, cái đuôi bắt đầu lắc lư, vừa múa vừa hát.
“Hãy nghe tôi nói cảm ơn em, bởi vì có em…”
Tập thể quả cầu mèo ngửa ra sau.
“Ai bật loa Tam Tam thế hả? Mau đóng lại!”
Trừ hệ thống 2333 bị cưỡng chế tắt đài, chúng quả cầu mèo khẩn trương thảo luận, cuối cùng chốt ý kiến của 2222.
“Ký chủ muốn mua đồ để lấy lòng anh, mau mau tranh thủ mở thương thành bán hết hàng tồn đi.”
Màn hình 2222 viết đầy chữ chắc chắn.
1001 cái hiểu cái không gật đầu.
Thịnh Tụng Thời đợi hơn nửa ngày không thấy 1001 đáp lại, cũng biết lời mình nói không đầu không đuôi, trong lòng cực kỳ thấp thỏm.
Đợi mãi cũng đợi được 1001 trả lời.
【 Thương thành hệ thống đồng giá