Vừa nhắc tới “Người giám sát”, thỏ liền trở nên hưng phấn ồn ào, trình độ hưng phấn không thua gì khi nhắc tới ma ma.
Có lẽ là do mỗi quả cầu đều ôm mộng trở thành anh hùng ngầu lòi, mà người giám sát là một nhân vật phù hợp hoàn mỹ với ảo tưởng của hệ thống quả cầu.
“Người giám sát, siêu lợi hại!”
“Người giám sát, đội mũ!”
Nhưng trừ mấy từ này, thỏ không thể biết nhiều hơn.
Hệ thống 2333 thông qua miêu tả của nó, tưởng tượng ra một quả cầu mèo đội đấu lạp rất lợi hại.
Để lộ hai cái tai mèo, mũ đội trên đầu chắc chắn có hai cái lỗ.
Một quả cầu mèo hiệp khách đẹp trai tuyệt đỉnh đầu đội đấu lạp đuôi đạp đất hiện lên trong đầu cậu.
Mặt trời chiều ngã về tây, người giám sát đội đấu lạp tai mèo cầm kiếm, dưa hấu bị cắt nát rơi đầy đất, sau lưng nó, vô số quả cầu mèo “meow meow” nhảy nhót thét chói tai, thậm chí có quả cầu ngất xỉu tại chỗ.
【 Xin hỏi ngài là thần thánh phương nào! 】
Các quả cầu mèo kích động hỏi.
【 Không ngờ ngài xử lý được lãnh đạo dưa hấu, giải phóng toàn thể quả cầu mèo! Xin ngài nhất định phải để lại tên, chúng tôi muốn vinh danh nhớ ơn ngài dài lâu! Chúng tôi đội ơn ngài! 】
Đầu đội đấu lạp lưng đeo kiếm laser, nghiêng đầu dưới ánh tà dương trải dài, người giám sát lộ sườn màn hình góc cạnh, cao lãnh mà đáp.
【 Tên không đáng nhắc, hãy gọi tôi là… người giám sát.】
【 Người giám sát, người bảo vệ hệ thống.
】
【 Meo meo…】
Phông nền là đám đông quả cầu mèo thét chói tai và ngất xỉu hàng loạt.
“… Là kiểu vậy hả, thỏ?”
Hệ thống 2333 nói cho thỏ nghe mấy cái mình bổ não, thỏ nghe xong trầm mặc.
Cứ cảm thấy hơi thái quá.
Nói chung là, Thịnh Tụng Thời một lần nữa thoát chết khỏi tay Quý Ỷ Nguy, đúng là chuyện lạ kỳ tích truyền kỳ, đủ để viết sách nhật ký hồi ức.
Các ký chủ đứng trên bờ cũng kiệt lực dời tầm mắt của các thôn dân, không để bọn họ phát hiện Quý Ỷ Nguy chèo thuyền đi sâu vào hồ.
Kế tiếp, là chờ đợi nghi thức ngày mai.
Ban đêm, không ai ngủ sớm nổi, đều thao thức suy nghĩ về ngày hôm sau, có người thì nghĩ về điểm tiếp thế giới chưa bị tìm ra.
Bọn họ đã dọn sạch toàn bộ nhiệm vụ nhánh, tuyến chính thì ngày mai sẽ nghênh đón cao trào và kết thúc, nếu ngày mai mà vẫn không thấy điểm tiếp, tất cả nỗ lực của họ ở thế giới này sẽ hóa thành bọt nước.
Hệ thống 2333 gào Quý Ỷ Nguy.
【 Còn bực hả? 】
Quý Ỷ Nguy vuốt phẳng góc chăn, vẫn còn hai nếp nhăn chưa chịu thẳng, anh bèn nằm đè hai cái nếp, buồn bực nhìn chằm chằm đốm mốc trên trần nhà.
“Hừ.”
Nhưng trước nay anh cáu kỉnh bất mãn với hệ thống 2333 chỉ được ba giây đồng hồ, hệ thống 2333 ở trong lòng đếm tới ba, liền nghe thấy Quý Ỷ Nguy ủy khuất mở miệng.
“Khi nào về tôi giết thằng đó, được không?”
Anh thích làm theo ý mình, nói chuyện không thèm hạ thấp thanh âm, cũng không sợ người khác nghe được.
Anh không đề phòng bất kỳ kẻ nào, dọa người duy nhất trong phòng Úy Văn Tâm sợ tới mức dính lên tường như thằn lằn.
Cứu mạng! Đại ma vương công khai vạch kế hoạch giết người!
Hệ thống 2333 nghĩ nghĩ, thế mà cười nói.
【 Có thể nha.
】
Cậu hiểu tính tình Quý Ỷ Nguy lắm, trẻ con phản nghịch, cha mẹ biết hết.
Quả nhiên, nghe cậu nói xong, Quý Ỷ Nguy chủ động suy nghĩ, lẩm bẩm nói.
“Lẽ ra tôi không nên tự tay động thủ…”
Nhưng anh đâu nỡ lòng nào để Tam Tam động thủ!
Hệ thống 2333 nghe ra ý tứ của anh, cảm động cực.
【 Meow ô! 】
【 Tam Tam! 】
【 Meow ô ~】
Bầu không khí trở nên ngọt ngào.
【 Tạm thời không nghĩ việc này, trở về nghĩ tiếp, hiện tại… Đi ngủ đi.
】
【 Ngày mai còn phải thu hoạch đó! 】
Quý Ỷ Nguy nhẹ giọng cười, đúng vậy, thu hoạch rất lớn.
Anh nằm trên giường cùng cậu chìm vào giấc ngủ, bàn tay thò vào trong túi quần áo, trong túi trống trơn.
Trước khi thiếp đi, anh mơ hồ tưởng tượng, ước gì khi đi làm nhiệm vụ có Tam Tam ở trong túi.
Anh nhất định sẽ bảo vệ tốt Tam Tam, đến cái đuôi nhọn cũng sẽ không bị cọ vào.
… Đợi khi nào về anh sẽ phá banh không gian chủ hệ thống.
Hệ thống 2333 sửa sang lại các đồ vật ngày mai cần dùng, thanh lý gọn gàng hàng hóa thương thành, cố gắng sắp xếp các vật phẩm cần thiết ở nơi liếc mắt liền thấy.
Tiếp theo, cậu tắt đèn gian ô vuông, cài đồng hồ báo thức, cắm sạc điện vào tai trái, một giây đi vào giấc ngủ.
Sương sớm bao phủ Đại Hồ, hơi nước mênh mông, toàn bộ làng chài bắt đầu nhộn nhịp làm việc.
Bà lão mặc áo choàng hoa lệ, trang sức cổ nặng nề, chống quải trượng, chỉ huy thôn dân khuân vác đồ vật.
Nhìn cảnh tượng bận rộn trước mắt, khóe miệng bà hiện lên nụ cười già nua cổ quái.
Người hành hương rất nhiệt tình, đồ vật dùng cho nghi thức hơn phân nửa là bọn họ chuẩn bị; đám người hành hương ngu xuẩn, chúng không biết rằng mấy thứ này cùng mạng chúng đều sẽ thành đá kê chân giúp làng chài duy trì mấy chục năm an ổn tiếp theo.
Hồi bà ta còn là đứa trẻ, tận mắt bà đã chứng kiến cha mình làm thế nào để hiến tế người ngoại lai.
Cha nói với bà rằng, người ngoại lai là kẻ chết thay, thay làng chài bọn họ nhận lấy cơn phẫn nộ của cá lớn, mỗi một thế hệ đều phải dùng huyết nhục sinh mệnh trấn áp cá lớn.
Bà ta nhìn về phía đứa con trai ít lời của mình.
“Cẩn trọng.
Nghi thức này, lần tới sẽ do con chủ trì.”
Người thanh niên gật đầu nhẹ, hắn và năm thanh niên trai tráng khác cầm xiên bắt cá, nói là thuộc đội danh dự giống nhóm người hành hương, thật ra là phụ trách bảo vệ áp giải, phòng khi người hành hương chạy trốn.
Trong quá khứ không thiếu người hành hương là hạng người có năng lực cường đại, người bình thường căn bản không phải đối thủ, nhưng thôn bọn họ sớm đã có sách lược ứng đối.
Trước khi nghi thức bắt đầu, bà lão trịnh trọng mang bùa hộ mệnh được cung phụng trong hầm nhà ra, là một món đồ có thể ra điều khiển người cá.
Sau khi người hành hương đến, mỗi đêm bà ta đều cho người cá tuần tra quanh thôn xóm, một khi gặp được người hành hương đi một mình, lập tức giế.t chết, thi thể mang về.
Người hành hương sống hay chết, không quá ảnh hưởng nghi thức cuối cùng.
Bà lão sẽ đặt thi thể người hành hương bất hạnh tử vong dưới tầng hầm, chờ đến ngày thực hiện nghi thức, dâng người sống lẫn người chết lên.
Hiển nhiên bà lão không ngờ là, đám người hành hương này có kinh nghiệm và kiến thức phong phú để đối phó với dị loại và tội phạm bọn họ, vẫn đi đêm như thường.
Một