Công viên giải trí chỉ phát mỗi nhạc Giáng Sinh, trên đầu mọi người đều đeo đèn màu, trong tay hoặc giơ lightstick đủ mọi màu sắc, hoặc cầm bóng bay gắn đèn nhấp nháy, đâu đâu cũng là tiếng cười nói rộn ràng.
Lúc này sắc trời đã tối đen hẳn, trên bầu trời có tuyết rơi lất phất, trải một tầng trắng mỏng trên những tòa nhà.
Lục Nghiên Kiều đeo bờm tai mèo trên đầu, buộc một quả bóng bay trên cổ tay trái, cầm một cây hotdog bên tay phải ăn rất say mê.
Cô đứng cạnh anh chàng Hạ Trúc Lịch mặt mày vô cảm, quả thực trông như học sinh cấp ba được phụ huynh dắt đi công viên giải trí chơi.
“Chúng mình đi chơi tháp rơi tự do đi.” Vừa vào bên trong, Lý Tư Niên đã xoa tay hầm hè đưa ra kiến nghị.
(Tháp rơi tự do: drop tower, trò chơi có một tháp đưa người lên đỉnh tháp rồi thả mạnh xuống. Đây là trò chơi cảm giác mạnh khá đáng sợ, nhiều người không thích ứng được. Ở Sunworld Hạ Long đặt tên trò này là Tê giác Cuồng Nộ.)
Bởi vì đang dịp Giáng Sinh, tháp rơi tự do cũng được trang trí cẩn thận, chăng đầy đèn màu xinh xẻo, trông như một cây đèn cao ngất lấp ló giữa tầng mây, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Lục Nghiên Kiều còn đang nhét hotdog trong miệng, nghe câu đấy thì trợn tròn mắt, lúng ba lúng búng nói mấy đứa thích trò kích thích vậy hả.
Lý Tư Niên nheo mắt lại như thể nhìn thấu được linh hồn của Lục Nghiên Kiều, cậu chàng nói: “Lục Nghiên Kiều, không phải chị sợ độ cao đấy chứ?”
“Sợ độ cao? Sao chị lại sợ độ cao được.” Bị nghi ngờ, Lục Nghiên Kiều như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nhảy dựng lên, “Lục Nghiên Kiều chị đây không biết sợ là gì nhé.”
Lý Tư Niên cười càng xán lạn: “Vậy chị ngồi chung với em nhé?”
Lục Nghiên Kiều nhìn về phía Hạ Trúc Lịch, cố đấm ăn xôi nói với cậu chàng: “Đội trưởng của mấy đứa thì sao? Bỏ anh ấy lại chỗ này không tốt lắm đâu…… Mấy đứa đi chơi đi, chị ở lại đây với anh ấy là được rồi.”
Nói xong lời này cô còn dịch mấy bước tới cạnh Hạ Trúc Lịch, làm bộ mị hiểu chuyện lắm, các cưng đừng để ý tới mị.
Hạ Trúc Lịch thật ra lại không muốn làm khó Lục Nghiên Kiều: “Không muốn ngồi thì đừng ngồi.”
“Oa, chị sợ độ cao thiệt hả?” Lý Tư Niên cười ha ha, “Không ngờ đó nha Lục Nghiên Kiều, em còn tưởng chị gan dạ thế nào, hóa ra vẫn là một cô nhóc.”
“Ai là cô nhóc chứ?” Lục Nghiên Kiều trợn mắt, ưỡn ngực, “Chị chả sợ đâu, chị lo mấy đứa sợ thôi.”
Lý Tư Niên nói: “Sao chị nói chuyện như hô khẩu hiệu thế, rốt cuộc có chơi không? Không chơi thì em đi đây.”
Lục Nghiên Kiều căng da đầu đồng ý: “Chơi chơi chơi, không chơi là chó con.” Nói xong cô còn hùng hổ bước lên máy trước, làm bộ ai sợ người đó là chó cún.
Lý Tư Niên nhìn mà thấy buồn cười, Hạ Trúc Lịch đứng ở bên cạnh lại khe khẽ thở dài.
Trước khi máy khởi động, cô tự cổ vũ bản thân trong lòng, nhủ thầm nhắm mắt một cái mở mắt ra là kết thúc, kết thúc, kết thúc…… Trong khoảnh khắc máy đếm ngược 3 2 1, Lục Nghiên Kiều cảm thấy thân thể của mình được đưa lên cao theo máy. Ngay sau đó, trước mắt cô tối sầm, mất đi tri giác luôn.
Bóng tối bao phủ tất cả.
Lúc Lục Nghiên Kiều có lại tri giác, cô cảm thấy mình được bao trong một vòng ôm ấm áp.
Giọng nói của những người xung quanh từ mơ hồ trở nên rõ ràng, Lục Nghiên Kiều dần dần nghe được nội dung đối thoại của họ.
Giọng Lý Tư Niên mang theo cảm giác áy náy: “Em không nên khích chị ấy, biết chị ấy sợ như vậy mà em còn……”
Giọng Hạ Trúc Lịch ừ một tiếng hơi lạnh, nói lần sau đừng như vậy nữa.
Lục Nghiên Kiều nghe thế, bèn ấm ức rầm rì, nói cho họ mình đã tỉnh rồi.
“Chị tỉnh rồi.” Cái mặt bự của Lý Tư Niên xuất hiện ở trước mặt Lục Nghiên Kiều, cậu chàng tràn đầy lo lắng nói, “Không sao chứ?”
Lúc Lục Nghiên Kiều ngồi dậy, cô phát hiện hóa ra mình còn đang được Hạ Trúc Lịch ôm vào trong ngực, lưng kề sát vào lồng ngực rắn chắc ấm áp của anh: “Không sao, chị không sao. Chị không ăn cơm nên mới tụt huyết áp, chứ không phải ngất xỉu vì sợ độ cao đâu.”
Lý Tư Niên há miệng thở dốc, hình như hơi bất lực với sự cậy mạnh của Lục Nghiên Kiều. Cuối cùng cậu chàng cũng không nói ra lời muốn nói, mà dứt khoát thay đổi đề tài, “Rồi rồi rồi, đi, em đưa chị đi ăn gì đó.”
Lục Nghiên Kiều nghe thấy sẽ được ăn là thấy đỡ hơn chút đỉnh liền.
Lúc rời khỏi lòng Hạ Trúc Lịch, Lục Nghiên Kiều vẫn hơi thẹn thùng. Cô rũ đầu sửa sang lại quần áo của mình, lí nhí cảm ơn Hạ Trúc Lịch.
“Khách khí với đội trưởng làm gì.” Đội viên dự bị mũm mĩm Đồng Chu Vũ là người Đông Bắc, lúc nói chuyện cũng mang theo khẩu âm vùng Đông Bắc. Cậu ấy nói cộc lốc: “Mới nãy để cứu chị đội trưởng cũng hôn chị rồi……”
Lục Nghiên Kiều: “Hả???”
“Vờ lờ.” Lý Tư Niên dùng khuỷu tay thọc cho đội viên nhà mình một cái, nhưng tất cả đã quá muộn màng.
Lục Nghiên Kiều trợn mắt há hốc mồm nhìn Hạ Trúc Lịch.
Vẻ mặt Hạ Trúc Lịch chẳng đổi khác gì mấy, anh chỉ khẽ nhíu mày: “Lúc em xuống dưới em hết thở rồi.”
Lục Nghiên Kiều: “……”
Hạ Trúc Lịch tiếp tục giải thích: “Bọn anh còn gọi cả cấp cứu, nhìn thấy đám người xung quanh không? Tất cả đều đang nhìn em đấy.”
Lục Nghiên Kiều nghe vậy, lúc này mới nhìn xung quanh thật cẩn thận, phát hiện quả là có không ít người đang vây quanh họ, trong đó còn có mấy nhân viên công tác đang nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.
Lục Nghiên Kiều suýt thì ngượng quá xỉu luôn.
Hạ Trúc Lịch nói: “Thôi, tỉnh lại là tốt rồi, đi thôi.”
Lục Nghiên Kiều không muốn bị vây xem nữa, vội đứng dậy bỏ đi.
Bởi vì nốt nhạc đệm này, cả tối Lục Nghiên Kiều chẳng còn tinh thần gì, ủ rũ như bông hoa hướng dương úng nước. Cô thật sự sợ độ cao, nhưng không nghĩ mình sẽ ngất xỉu trước mặt bao nhiêu người mất mặt như thế.
Khoảng 12 giờ, công viên giải trí có một màn biểu diễn pháo hoa. Nếu