Lục Nghiên Kiều tức phùng má, đặt câu hỏi: “Còn có thể là chim nào được nữa, chẳng nhẽ ngoài Rùa Đen anh còn có con chim khác?”
Hạ Trúc Lịch lại nhảy vọt luôn qua đề tài này: “Rốt cuộc là làm sao?”
“Thì là vầy nè……” Lục Nghiên Kiều ho khan hai tiếng, sửa sang lại ý nghĩ của mình một chút, “Thì em muốn cùng sang Hàn Quốc với Như Như xem Giải Châu Á, nhưng không mua được vé, các anh có vé tay trong không?”
Cô vừa mới dứt lời, Hạ Trúc Lịch đã dứt khoát nói một câu lưu loát: “Có, ghế VIP luôn.”
Lục Nghiên Kiều nhìn Hạ Trúc Lịch, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, con ngươi sáng như sao: “Thế……”
“Được.” Hạ Trúc Lịch nói, “Em đổi bằng gì?”
Lục Nghiên Kiều nói: “Em mua không được à?”
Hạ Trúc Lịch cười cười, không nói gì.
Lục Nghiên Kiều chỉ vào Rùa Đen: “Ui, em đổi bằng quyền nuôi nấng con trai em là được chứ gì, một tháng!”
Hạ Trúc Lịch nói: “50 ngày.”
Lục Nghiên Kiều thương lượng với anh: “Hai bên nhường nhau tí đi, 40 ngày!”
“Được.” Hạ Trúc Lịch đồng ý với vụ giao dịch này.
Lục Nghiên Kiều vui vẻ đến mức suýt thì nhảy cẫng khỏi mặt đất. Dạo này cô nhàn rỗi không có việc gì thì toàn chơi game, sắp mê mẩn y như Trần An Như rồi. Bây giờ thành công lấy được vé khán đài trong từ Hạ Trúc Lịch, tất nhiên là cô vô cùng hưng phấn, quả thực muốn vọt tới trước mặt Hạ Trúc Lịch thơm anh mấy cái thật kêu.
Đương nhiên, hành vi này Lục Nghiên Kiều cũng chỉ nghĩ thế thôi chứ không dám làm thật, cô ngâm nga một bài hát, lại hỏi Hạ Trúc Lịch chi tiết. Lúc ấy cô mới biết vé kia là vé của người trong cuộc, thậm chí còn có thể vào được hậu trường, xem các tuyển thủ làm công tác chuẩn bị.
“Đến lúc đó đừng chạy loạn trong hậu đài, có thể sẽ có phóng viên đấy.” Hạ Trúc Lịch phổ cập khoa học cho Lục Nghiên Kiều, “Cuộc thi này không phải là toàn cầu, nhưng cũng tính là một cuộc thi có quy mô rất lớn.”
“Dạ dạ dạ.” Lục Nghiên Kiều ngoan ngoãn gật đầu.
“Nhưng em đi được à?” Mắt thấy Lục Nghiên Kiều đã bắt đầu tưởng tượng đến hình ảnh vui sướng lúc được xem thi đấu, Hạ Trúc Lịch nói một câu đánh vỡ ảo tưởng của cô, “Bên chú nhỏ của em không có trở ngại gì à?”
Lục Nghiên Kiều: “……”
Hạ Trúc Lịch: “Hửm?”
Lục Nghiên Kiều: “Anh đừng nói nữa em xin anh……”
Nếu là trước kia, phỏng chừng Lục Nhẫn Đông sẽ không quản Lục Nghiên Kiều đi chơi ở đâu trong kì nghỉ. Nhưng vấn đề là Lục Nghiên Kiều vừa mới rớt liền bốn môn, ra ngoài chơi là chuyện vô cùng khó khăn.
Kích động chưa được ba giây đồng hồ đã bị nhắc nhở về hiện thực tàn khốc, Lục Nghiên Kiều ủ rũ trở về nhà. Sau khi về nhà cô bật máy tính, tìm được phương thức liên hệ của bạn học, biết ngày mai còn thi môn cuối —— toán học.
“Thế ngày mai mình cứ đi thi vậy.” Lục Nghiên Kiều nhìn thời gian thi trên màn hình, khụt khịt mũi, “Ít nhất có thể đỡ phải thi lại một môn.”
Ngày hôm sau, Lục Nghiên Kiều dậy thật sớm, đeo cặp sách nhỏ của mình đến trường.
Bởi vì không hay đi học nên Lục Nghiên Kiều chỉ biết mặt vài người trong lớp, một trong số đó là bạn lớp trưởng rất nhiệt tình. Thi xong, bạn lớp trưởng tới hỏi thăm Lục Nghiên Kiều chuyện mấy môn khác, chủ yếu là để biết cớ làm sao cô lại không đi thi.
“Tớ quên mất.” Lục Nghiên Kiều nói ba chữ này rất đúng lý hợp tình.
Lớp trưởng không còn lời nào để nói, chỉ có thể giơ ngón tay cái với Lục Nghiên Kiều.
“Học kỳ sau tập huấn quân sự đấy, cậu đừng trốn nữa nhé.” Lớp trưởng nói: “Không thì chắc không lên năm sau nổi đâu……”
Lục Nghiên Kiều kinh ngạc: “Tập huấn quân sự? Còn phải tập huấn quân sự cơ à? Không phải tập huấn quân sự là môn của năm nhất sao!”
Lớp trưởng: “Trường mình năm hai mới học, cậu……”
Lục Nghiên Kiều nghĩ thầm toi rồi, có chú nhỏ của cô ở đây, năm hai chắc cô không dám sao nhãng như năm một nữa, vậy chẳng phải cô sẽ phải ngoan ngoãn đi tập huấn quân sự sao?
Lớp trưởng cũng không biết những suy nghĩ đảo điên trong lòng Lục Nghiên Kiều, còn đang nói về thời gian và cách thức thi lại với cô. Lục Nghiên Kiều nghe xong thì cảm ơn lớp trưởng, sau đó chạy nhanh như thỏ.
Lớp trưởng nhìn bóng dáng của cô, vẻ mặt hơi một lời khó nói hết. Một bạn nam đằng sau tò mò xen vào một câu: “Cậu kia đấy hả? Cái cô bạn rớt hết bốn môn ấy?”
“Cậu ấy đấy.” Lớp trưởng nói, “Chủ nhiệm khoa hỏi tao cũng chẳng biết nói thế nào cho cậu ấy trót lọt được.”
“Trông xinh đáo để, mỗi tội cả ngày chả thấy bóng dáng đâu.” Nam sinh kia nói.
Lớp trưởng thở dài, nhún vai một cái.
Lục Nghiên Kiều quả thật rất đẹp, mắt ngọc mày ngài, có một đôi mắt mèo linh động, khóe mắt hơi xếch lên, khi cô cười nhìn người khác thì vô cùng quyến rũ. Mặt cô hơi tròn nhưng không to, một bàn tay có thể che hết. Mái tóc uốn xoăn nhẹ, lúc xõa trên bờ vai, khi lại được buộc thành hai cái đuôi ngựa rất đáng yêu. Vừa nhìn đã biết là một cô gái có tính tình vô cùng phóng khoáng.
“Thôi, đừng nói về cậu ấy nữa, đi ăn gà đê.” Nam sinh nói, “Tháng sau đến Giải Châu Á rồi, không biết lần này có thể bưng mấy cúp về đây.”
“Mấy cúp thì chả phải cũng toàn là của đội tuyển nhà Pu thần à?” Lớp trưởng nói, “Gọi hết bọn phòng mình tới đi, bọn mình lập team 4, dù gì cũng thi xong rồi……”
……
Sau khi thi thì chính thức được nghỉ, các sinh viên khác đều nhanh chóng tiến vào trạng thái nghỉ ngơi —— Lục Nghiên Kiều cũng có ý đồ như thế, nhưng lại bị Lục Nhẫn Đông vô tình bác bỏ.
“Khai giảng thì đi thi lại, rớt một môn chú cắt tiền sinh hoạt một tháng.” Lục Nhẫn Đông tuyên bố lạnh như băng sương, “Con cứ liệu thần hồn mà làm.”
Lục Nghiên Kiều kêu gào giả khóc.
Lục Nhẫn Đông nói: “Rặn ra được nước mắt không? Không được thì đừng gào nữa.”
Lục Nghiên Kiều im ru nằm như chết.
Lục Nhẫn Đông tính xoay người rời đi, Lục Nghiên Kiều lại yếu ớt nói một câu: “Chú nhỏ, con có chuyện này muốn thương lượng với chú ạ.”
Lục Nhẫn Đông: “Hửm?”
Lục Nghiên Kiều nói: “Tháng sau con…… muốn đi Hàn Quốc xem thi đấu.”
Lục Nhẫn Đông cười lạnh: “Thi đấu cái gì? Thi đấu rớt môn hả?”
Lục