Không bao lâu sau kì nghỉ Tết là đến học kỳ mới.
Lần này trước khi khai giảng Lục Nhẫn Đông đã dạy cho Lục Nghiên Kiều một trận, cảnh cáo cô mà trốn một buổi học thì trừ phí sinh hoạt một tháng. Lục Nghiên Kiều biết Lục Nhẫn Đông tuyệt đối không phải đang nói giỡn, vì thế chỉ có thể rưng rưng bảo đảm mình sẽ không bao giờ trốn học.
“Đi học tử tế vào, học hết đại học rồi đi làm thì chơi tùy thích.” Lục Nhẫn Đông nói vậy.
Lục Nghiên Kiều đã nhìn thấu âm mưu của chú nhỏ mình lâu rồi, cô vô tình chỉ ra: “Lúc con lên cấp 3 chú cũng nói vậy mà.”
Lục Nhẫn Đông cười nói: “Thì chẳng phải chú cho con chơi hẳn nửa năm còn gì.”
Cái đấy không phải là tại chú không phát hiện ra sao…… Lục Nghiên Kiều nói thầm ở trong lòng.
Năm mới khí thế mới, học kỳ mới chương trình học mới.
Lúc Lục Nghiên Kiều vác túi đi học thì gởi nuôi Rùa Đen ở nhà Hạ Trúc Lịch, lưu luyến cáo biệt với đứa con trai thương mến của mình.
Hạ Trúc Lịch đã quá quen với trò diễn sâu của Lục Nghiên Kiều, nhìn màn hình mà mặt không đổi sắc: “Chào nhé.”
Lục Nghiên Kiều: “……” Anh thật vô tình, huhuhuhu.
Trước khi khai giảng, Lục Nghiên Kiều đã trải qua ba ngày thi lại cuối cùng. Cũng may chỉ số thông minh của cô hoàn toàn không thành vấn đề, trải qua những ngày học bổ túc điên cuồng trong kì nghỉ đông, cô đã hoàn thành các môn bị rớt một cách xuất sắc, còn tự tin là mình sẽ không rớt môn lần nữa. Nhưng lúc đi ra từ trường thi, cô đã biến đổi từ ngẩng đầu ưỡn ngực thành ủ rũ cụp đuôi.
Sau hôm thi, giảng viên tổ chức họp lớp.
Lúc Lục Nghiên Kiều xuất hiện, gần như hơn nửa lớp đều nhìn cô chằm chằm, vừa nhìn vừa thì thầm với nhau.
Lục Nghiên Kiều thấy tình hình thế này thì trong lòng lạnh hẳn. Hồi học cấp 3 cô từng bị bạn học cùng lớp xa lánh, cho nên cô cực kì mẫn cảm với ác ý xung quanh. Thái độ của những người này tuyệt đối không giống như đối đãi với một bạn học mới không quen biết, mà như là nhìn thấy một thứ gì quái lạ vậy.
Lục Nghiên Kiều tìm một vị trí hẻo lánh rồi ngồi xuống, lấy di động ra bắt đầu làm bộ vừa chơi vừa quan sát tình hình xung quanh.
Quả nhiên, không đến một lát, đã có người đi tới chỗ Lục Nghiên Kiều. Khuôn mặt của người nọ thì Lục Nghiên Kiều thấy hơi quen, Lục Nghiên Kiều mơ hồ nhớ được cậu ta là lớp trưởng lớp này.
“Xin chào.” Lớp trưởng đứng ở trước mặt Lục Nghiên Kiều, châm chước mở miệng, “Cậu là Lục Nghiên Kiều à?”
“Đúng vậy.” Lục Nghiên Kiều ngước mắt, “Sao vậy?”
Lớp trưởng nói: “Ngày hôm qua cậu đi thi lại sao?”
Lúc này Lục Nghiên Kiều mới nhớ ra lúc thi cuối kì người này luôn nhắc nhở cô phải đi thi lại, lòng cô thả lỏng, cảm thấy tình hình cũng không chết dở như mình tưởng tượng: “Ừ, tớ đi thi rồi, cảm ơn cậu đã nhắc nhở tớ nhé.”
“Khách khí rồi.” Vẻ mặt lớp trưởng hơi do dự, dường như còn muốn nói gì nữa.
“Sao thế?” Lục Nghiên Kiều hỏi.
“Chuyện đó…… à ừm……” Lớp trưởng bối rối một chút, rối cuộc vẫn nói ra lời muốn hỏi: “Cậu, cậu chính là flower từng thi đấu với Pu Thần ở Hàn Quốc à?”
Lục Nghiên Kiều: “……”
Lớp trưởng: “Tớ xem live stream, hẳn là không nhận sai người chứ?” Cậu ta hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Cậu thật sự đi Hàn Quốc cùng tham gia Giải Châu Á với hội Pu Thần hả?”
Lục Nghiên Kiều gật gật đầu: “Ừ…… Là tớ.”
“Vãi thật, vãi thật!!!” Vừa nghe thấy những lời này của Lục Nghiên Kiều, lớp trưởng hiển nhiên hơi không thể khống chế được tâm trạng kích động của mình, cậu ta nói liên tục mấy thán từ, cuối cùng đập bàn một cái, hưng phấn nói, “Vậy cậu có thể xin chữ kí của Pu Thần giúp tớ được không?” Dứt lời, cậu lại cảm thấy yêu cầu của mình hơi đường đột, bèn lúng túng nói, “Tớ thích Pu Thần mấy năm rồi…… Xin lỗi cậu, tớ hơi kích động quá……”
“Không sao mà.” Nếu không phải là chuyện mà Lục Nghiên Kiều nghĩ tới mới nãy thì cô cũng thả lỏng hơn, cười tủm tỉm nói, “Tớ có thể giúp cậu, lần sau đi học tớ đưa cậu nhé.”
Lớp trưởng thì thầm bảo: “Lần sau cậu đi học là bao giờ thế?”
Lục Nghiên Kiều: “……” Xem ra việc cô trốn học đã để lại bóng ma tâm lý cho lớp trưởng rồi.
“Học kỳ này tớ sẽ không trốn học nữa đâu.” Lục Nghiên Kiều nói, “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai có thể đưa cho cậu đó.”
Lớp trưởng vui vẻ gật gật đầu.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, lại có mấy bạn học nam vây tới, xem ra họ đều thích chơi game. Cậu nào da mặt dày thì mở miệng xin chữ ký của Pu Thần, cậu nào da mặt mỏng thì không dám nói gì. Nhưng Lục Nghiên Kiều vẫn đếm đủ số bạn, hứa sẽ xin cho mỗi cậu một tấm.
“Tớ còn xem cả ván đấu cuối cùng của cậu, thật sự quá xuất sắc.” Một cậu trai nói, “Lúc ấy tớ còn tưởng là đội của Phi Cẩu sắp thắng rồi, tớ tức suýt thì đập máy tính. May mà cậu đã thành công thịt chết thằng đấy. Nó chết rồi, cậu có biết bọn tớ đặt nickname gì cho cậu không?”
Lục Nghiên Kiều khiêm tốn nói không biết, cô còn tưởng sẽ là mấy xưng hô kiểu ‘bạn dễ thương’, ‘bạn xinh gái’ linh tinh gì đó.
Kết quả cậu trai kia nói: “Chúng tớ đều gọi cậu là Đổng Tồn Thụy của giới eSports đấy.”
Lục Nghiên Kiều: “…… Cảm ơn các cậu nhé.”
(Đổng Tồn Thụy: là một người lính cộng sản của Giải phóng quân Nhân dân Trung Quốc trong cuộc nội chiến Trung Quốc. Anh đã xả thân phá hủy lô cốt của địch để bảo vệ cây cầu tới thành phố Long Hóa. Link tìm hiểu bằng tiếng Anh.)
Mọi người đều bật cười ha ha, không khí tràn ngập sự vui vẻ.
Lục Nghiên Kiều ngồi giữa đám người với vẻ mặt hoảng hốt, lại nghe thấy có người kích động nói với cô: “Cậu tên là Lục Nghiên Kiều đúng không? Tớ thật sự rất thích cậu ——”
Lục Nghiên Kiều hoàn hồn, nở một nụ cười rụt rè.
Sau đó người anh em to con kia lại nhìn cô với ánh mắt đầy chờ mong: “Thì là mà, tớ thật sự rất thích cậu, cậu có thể……”
Lục Nghiên Kiều yên lặng nghĩ cách nói lời từ chối, cô còn nhỏ, còn chưa nghĩ đến chuyện yêu đương, còn……
“Cậu có thể cho tớ số WeChat của Pu Thần được không?” Người anh em to con đỏ bừng cả mặt nêu đề nghị của mình.
Lục Nghiên Kiều: “……” Đúng ra cô phải đoán được.
Không được, không đâu, anh ấy không thích add người khác, cô và Pu Thần thật ra cũng không thân nhau lắm đâu —— đối mặt với các