Kết quả của giải đấu đã định, bảng điểm cũng được đổi mới vào lúc này. Đội của Phó Thành Chu thành công thăng cấp lên hạng hai, đạt được suất đi vào Giải thế giới.
“Mẹ nó, thế mà bọn nó đứng nhất được!” Lý Tư Niên vừa thu dọn bàn phím con chuột của mình, vừa liên tục lầu bầu không phục, “Tức chết em mất!”
Hạ Trúc Lịch không nói gì, cầm đồ đạc rồi đi luôn. Lục Nghiên Kiều đi theo sau anh, nhỏ giọng nói: “Pu Thần, xảy ra chuyện gì sao?”
Hạ Trúc Lịch nhìn cô một cái, lại không nói gì mà chậm rãi lắc lắc đầu.
Lục Nghiên Kiều thấy anh không muốn nói, nên cô cũng không hỏi thêm nữa.
Mà lúc này trên màn hình lớn, Phó Thành Chu và ba đồng đội của cậu ta đang được host phỏng vấn. Bây giờ họ đầy vẻ vui sướng, thoả thuê mãn nguyện, tỏ vẻ vô cùng tin tưởng với Giải thế giới sắp tới.
“Chúng tôi nhất định sẽ giành lấy thành tích tốt nhất ở Giải thế giới.” Là tay súng bắn tỉa hàng đầu trong đội, Phó Thành Chu cười tươi hơn hớn, mặt mũi tràn đầy sự phấn khởi, “Hy vọng các fan của tôi tiếp tục ủng hộ tôi, tôi nhất định sẽ không khiến các bạn thất vọng.”
Các thành viên FCD trở lại phòng nghỉ, đều nghe được câu nói đầy hào khí của Phó Thành Chu.
“Giải thế giới là vinh dự cao nhất trong nghề, đội chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để ôm về chiếc cúp thuộc về chúng tôi.” Phó Thành Chu nói, “Thực hiện nguyện vọng mà năm ngoái chưa thể làm được!”
“Đệch mẹ nó.” Nghe thấy những lời này của Phó Thành Chu, Lý Tư Niên không nhịn nổi nữa chửi bậy luôn, cậu chàng oán hận nói, “Cái thằng ml Phó Thành Chu này có ý gì đấy? Nguyện vọng năm trước chưa thể thực hiện là thế quái nào? Nếu không phải tại lúc ấy nó không nghe chỉ huy, một hai đòi nổ súng đoạt đầu người, thì vị trí của bọn mình có bị bại lộ không? Trước nay tài nguyên của nó trong đội toàn lấy cái tốt nhất, cái con mẹ nó ——”
“Được rồi.” Hạ Trúc Lịch ngăn Lý Tư Niên nói tiếp.
“Tức chết em, tức chết em mất.” Lý Tư Niên cáu điên lên, “Nó tưởng Giải thế giới dễ đánh như Giải Châu Á à, nói chuyện y như đánh rắm, há mồm là phọt ra!”
Hạ Trúc Lịch không nói gì, khoanh tay trước ngực lạnh nhạt nhìn màn hình trước mặt.
Giải thế giới và Giải Châu Á căn bản không cùng một đẳng cấp. Khác hẳn với mấy game moba kiểu Liên Minh Huyền Thoại, PUBG là game FPS. Kiểu game này phát triển phồn vinh hơn hẳn ở Châu Âu, đội tuyển đứng đầu cũng là ở khu vực Âu Mỹ.
(Game moba: game đấu trường online đông người chơi.
League of legend/LoL/ Liên Minh Huyền Thoại: game moba nổi tiếng thế giới ra mắt năm 2009.)
Quán quân Giải thế giới năm ngoái là do một đội tuyển tên Brid của Đức giành được, còn FCD chỉ lấy được hạng hai.
Phần phỏng vấn của đội Phó Thành Chu kéo dài khoảng hơn mười phút. Hạ Trúc Lịch không để Lý Tư Niên xem đến chót. Theo như tính cách của Lý Tư Niên, nhỡ cậu chàng nghe thấy Phó Thành Chu nói gì quá đáng chắc cậu chàng sẽ cầm băng ghế vọt lên sân khấu mất.
“Đi thôi.” Sau khi kết thúc phần phỏng vấn sau cuộc thi, Hạ Trúc Lịch đứng dậy.
Lý Tư Niên tức đến mức ngứa răng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời đội trưởng. Lục Nghiên Kiều thấy cậu chàng tức đến mức run lên thì lòng bỗng trào dâng thương cảm. Cô móc một chiếc kẹo mút vị dâu ra khỏi túi, nhét vào miệng cậu chàng.
Lý Tư Niên bị nhét kẹo, chả hiểu mô tê gì: “…… Chị nhét kẹo mút cho em làm gì?”
Lục Nghiên Kiều ngượng ngùng nói: “Bởi vì hôm nay không mang chuối.”
Lý Tư Niên: “……” Hôm nay không mang nghĩa là làm sao, thế là bình thường hôm nào chị cũng mang theo chuối trong túi à???
Nhớ tới thảm trạng cằm mình trật khớp, Lý Tư Niên đang ngậm kẹo mút quyết định mình vẫn nên không nói gì.
Được nhất giải league, đúng ra mọi người phải vô cùng vui vẻ, nhưng bởi vì chuyện của Phó Thành Chu, không khí trong đội lại rất trầm trọng. Chuyện tệ nhất lại là, lúc mọi người ra bãi đỗ xe chuẩn bị lên xe bus về, lại gặp phải bọn Phó Thành Chu.
Với Lục Nghiên Kiều mà nói, Phó Thành Chu là một kẻ thích làm trò con bò. Trong tình huống gặp mặt khó xử thế này, bình thường chẳng ai muốn va chạm với nhau, cậu ta thì lại một hai phải chạy tới cười hì hì chào hỏi với bọn Hạ Trúc Lịch.
“Kìa, Pu Thần.” Phó Thành Chu vui vẻ phấn chấn, “Xin anh chỉ giáo nhiều thêm ở giải bên Đức nhé.”
Ai ngờ Hạ Trúc Lịch lại lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, phun ra một câu không ai nghĩ tới. Anh nói: “Cậu mà cũng xứng à?”
Không khí nháy mắt đọng lại.
Nụ cười trên mặt Phó Thành Chu biến mất: “Anh có ý gì?”
Hạ Trúc Lịch nói: “Tôi có ý gì, bản thân cậu không rõ à?”
Phó Thành Chu tức giận: “Anh không nói rõ, làm sao tôi biết ý anh là gì?”
Hạ Trúc Lịch khẽ nâng cằm lên, ánh mắt anh nhìn Phó Thành Chu tràn ngập lạnh nhạt và khinh miệt: “Phó Thành Chu, từ hôm nay trở đi, cậu không bao giờ xứng làm đối thủ của tôi nữa.”
Khuôn mặt của Phó Thành Chu vặn vẹo trong nháy mắt: “Hạ Trúc Lịch, rốt cuộc mày có ý cm gì đấy?”
Hạ Trúc Lịch nói: “Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm.”
Dứt lời, anh xoay người, đi thẳng lên xe buýt.
Phó Thành Chu không cản Hạ Trúc Lịch lại, cậu ta thở hổn hà hổn hển, khuôn mặt dữ tợn rất khó coi. Lục Nghiên Kiều đi theo Hạ Trúc Lịch lên xe, ngồi bên cạnh anh. Cô thấy Hạ Trúc Lịch hơi bực bội móc một điếu thuốc ra, kề bên miệng nhưng lại không châm thuốc.
“Pu Thần?” Lục Nghiên Kiều nói, “Rốt cuộc làm sao vậy?”
“Nó toi rồi.” Hạ Trúc Lịch chỉ nói một câu như vậy.
Lý Tư Niên dường như nghe cái là hiểu ngay ý của Hạ Trúc Lịch, cậu chàng trợn tròn đôi mắt: “Đội trưởng, ý anh là Phó Thành Chu……”
Hạ Trúc Lịch dựng thẳng ngón trỏ, làm thế tay im lặng: “Đừng nói ra.”
Lý Tư Niên không thể tin nổi: “Nó điên rồi sao? Đây là thi đấu, sao nó dám???”
Hạ Trúc Lịch nói: “Nó không được phép thua.”
Lý Tư Niên im lặng.
Phó Thành Chu rời khỏi FCD, áp lực cũng không nhỏ hơn các cậu chút nào. Vốn dĩ đã gánh cái danh phản đồ trên lưng, nếu rời đội rồi mà đánh không ra ngô khoai gì thì đây không khác gì một đòn trí mạng với sự nghiệp kiếm sống của cậu ta. Vốn dĩ ở trong FCD cậu ta còn có thể giật được hạng nhì trong Giải thế giới, nếu rời đội xong mà đến suất đi thi Giải thế giới cũng không đoạt được……