Từ sau buổi tối đi rank với Sếp 1, Lục Nghiên Kiều có quan hệ tốt hơn hẳn với anh khán giả này. Hai người thường xuyên hẹn chơi game chung với nhau. Sếp 1 nói không nhiều lắm, tuy rằng thao tác bình thường, nhưng độ cảm game siêu quần, rất nhiều lúc năng lực thấu hiểu thời cục của anh ta khiến người khác phải ngỡ ngàng. Nói theo lời của Lý Tư Niên là cái anh Sếp 1 này đang nghiền áp kẻ địch bằng trí thông minh.
Hiện tại, tên ba đội giành được suất tham gia giải đấu ở Cologne đã được công bố, đội tuyển của Phó Thành Chu đã phải xóa tên, đội ở vị trí thứ tư được đôn lên thay. Chuyện này vốn cũng bình thường thôi, cho đến khi, Lục Nghiên Kiều biết người đồng đội tên Tiểu Thản kia lại nằm trong đội xếp hạng bốn.
“Cái đứa Tiểu Thản kia rốt cuộc là sao vậy?” Lục Nghiên Kiều lén lút hỏi riêng Hạ Trúc Lịch, “Quan hệ giữa hắn ta và Phó Thành Chu tốt lắm ạ?”
“Ừ.” Hạ Trúc Lịch nói, “Trước khi Giang Chúc tới, đồng đội của bọn anh là Tiểu Thản.”
Lục Nghiên Kiều nói: “Ồ…… Thế lúc hắn ta rời khỏi đội, Phó Thành Chu không làm ầm lên với anh à?”
“Làm ầm thì làm sao?” Hạ Trúc Lịch đeo tai nghe, nhìn màn hình trước mặt, “Anh mới là đội trưởng.”
Lục Nghiên Kiều nghe vậy thì mỉm cười.
Thật ra cũng không phải đội trưởng nào cũng có sự quyết đoán như của Hạ Trúc Lịch. Có người chỉ muốn làm sứ giả hòa bình, để giữ thành tích của đội nên cũng chẳng muốn đắc đội bạn bè. Rốt cuộc bây giờ hoàn cảnh làm việc ở ngành eSports không còn như hồi trước mấy người phải ngủ dưới tầng hầm, đánh được thành tích này kia mới có thể tiếp tục. Bây giờ chỉ cần hơi nổi tiếng tí thôi, thì dù bỏ giới chuyên nghiệp về đi live stream cũng có thể sống rất tốt rồi.
“Em còn chưa gặp Tiểu Thản bao giờ.” Lục Nghiên Kiều nói, “Tò mò phết.”
“Thứ hai tuần sau là cuộc thi đấu huấn luyện.” Hạ Trúc Lịch cũng không quay đầu lại, “Đến lúc đó là có thể nhìn thấy nó thôi.”
Lục Nghiên Kiều tiếp tục ăn đồ ăn vặt đằng sau anh: “Hắn ta có đẹp trai không?”
Hạ Trúc Lịch không đáp lời.
Lục Nghiên Kiều vẫn còn lầy: “Có đẹp trai như đội trưởng không ạ?”
Hạ Trúc Lịch duỗi tay tháo tai nghe của mình, cầm lấy hộp thuốc đứng lên đi ra ban công: “Tự em nhìn là sẽ biết thôi còn gì.”
Lục Nghiên Kiều nhìn bóng lưng anh, hô lo: “Chắc chắn không đẹp trai như đội trưởng rồi, đội trưởng là đẹp nhất!”
Hạ Trúc Lịch: “Em không lầy thì khó chịu đúng không?”
Lục Nghiên Kiều cười ha ha.
Bởi vì cuộc thi lớn sắp tới, tiết tấu huấn luyện của mọi người đều nhanh hơn. Gần như ngày nào cũng chỉ luyện tập rồi ngủ, chẳng có chút thời gian rảnh nào. Lục Nghiên Kiều cũng từa tựa vậy, ban ngày đi học, buổi tối đến ăn vạ ở căn cứ. Phần chiến thuật Hạ Trúc Lịch đều thảo luận với huấn luyện viên, thảo luận xong lại nói cho đội viên, để các đội viên thực hành trong trận đấu huấn luyện rồi đưa ra ý kiến.
Đương nhiên, có mấy chiến thuật cũng không thể dùng trong trận thi đấu luyện tập, dù sao cũng phải để lại đòn sát thủ để dùng trong thi thật.
Trận đấu luyện diễn ra vào thứ Hai, Lục Nghiên Kiều căng da đầu cúp cua buổi học chiều hôm đấy. Trước khi trốn học cô còn cố ý tìm bạn lớp bên cạnh đi học hộ cô. Ánh mắt lớp trưởng nhìn Lục Nghiên Kiều như đang nhìn một đứa trẻ lạc lối, hỏi lại cô lần nữa không đi học thật à.
“Tớ đi thi đấu luyện mà.” Lục Nghiên Kiều nói, “Cậu biết thi đấu luyện là gì không? Là cuộc thi để chuẩn bị cho giải Cologne sắp tới đấy……”
Lớp trưởng: “…… Nhưng cậu có lên sân khấu đâu.”
Lục Nghiên Kiều: “Sao mà chắc được, tớ là đội viên dự bị của FCD, dự bị đấy!” Cô kiêu ngạo ưỡn ngực lên.
Lớp trưởng còn đang xoắn.
Lục Nghiên Kiều: “Một buổi chiều thôi mà, một buổi chiều thôi, lớp trưởng, tớ đang vì sự vẻ vang của nước nhà đấy!”
Lớp trưởng: “…… Chỉ cho trốn một buổi chiều thôi đấy nhé.”
Lục Nghiên Kiều: “Hề hề hề hề.”
Vì thế Lục Nghiên Kiều thành công chạy trốn tiết đầu tiên trong học kì này, đương nhiên cô còn phải gạt Hạ Trúc Lịch, bảo là giảng viên có việc, chuyển qua học từ thứ hai tuần sau.
Hạ Trúc Lịch nghe thấy lý do này của Lục Nghiên Kiều thì nhìn cô một cái bằng bộ mặt vô cảm, chỉ nói bốn chữ: “Không có lần sau.”
Những suy nghĩ cẩn thận của Lục Nghiên Kiều bị nhìn thấu, cô vội nịnh hót, bảo đội trưởng anh minh quá, tuyệt đối không có lần sau, cô chỉ muốn nhìn Tiểu Thản trong truyền thuyết xíu thôi……
Lý Tư Niên ở bên cạnh phá đám: “Chị cứ diễn trò đi Lục Nghiên Kiều. Đội trưởng, em tố cáo, hôm qua bả lại giấu anh đi chơi game với Sếp 1 đấy.”
Lục Nghiên Kiều tức giận lườm Lý Tư Niên một cái.
Hạ Trúc Lịch: “Hừ.”
Thấy Hạ Trúc Lịch quay lưng bỏ đi, Lục Nghiên Kiều đau khổ gọi với theo: “Đội trưởng…… Đội trưởng…… Lý Tư Niên!!!”
Cái tên quá quắt Lý Tư Niên còn cười hề hề không ngừng: “Ai bảo chị không cho em vào team.”
Lục Nghiên Kiều: “Là tại chị không cho em vào team ư? Em lảm nhảm nhiều quá, Sếp 1 người ta không thích chơi với em đấy chứ.”
Lý Tư Niên ấm ức: “Vì sao ạ?”
Lục Nghiên Kiều: “Bởi vì em nói quá nhiều.”
Lý Tư Niên: “Chị mà không nói nhiều à?”
Lục Nghiên Kiều: “Nhưng em toàn nói vớ va vớ vẩn ——”
Lý Tư Niên: “Hừ.” Cậu chàng hừ xong thì cũng bỏ đi. Tấm lưng dòm giống y chang Hạ Trúc Lịch, không hổ là cùng một đội.
Tuy rằng bị Lý Tư Niên mách lẻo, nhưng Lục Nghiên Kiều vẫn thành công tham gia buổi thi đấu huấn luyện lúc chiều, gặp được Tiểu Thản hàng real. Tên đầy đủ của Tiểu Thản là Vương Giao, cũng là một lão làng có nhiều năm kinh nghiệm trong giới chuyên nghiệp. Nhưng tuy rằng đã vào ngành công nghiệp này nhiều năm, nhưng năm nay thật ra hắn cũng mới hai mươi.
Vóc dáng của Vương Giao không cao, thân thể cũng rất gầy yếu, nhìn phong cách thì hình như hơi giống Giang Chúc, nhưng tính cách lại thoải mái hơn Giang Chúc. Lúc đội tuyển bên họ gặp phải FCD, hai đội còn chào hỏi lẫn nhau. Đương nhiên, Vương Giao không hé răng, đội trưởng đội họ hình như lại có quan hệ không tồi với Hạ Trúc Lịch.
Lúc đấu luyện, có người nói giỡn bảo chưa thay con bé của FCD đi à, không tìm được dự bị thích hợp hay gì.
Hạ Trúc Lịch chẳng thèm để mặt mũi cho người nọ, nói thẳng căng: “Thì tại bọn này phát hiện nhiều thằng tự xưng là cao thủ còn không bằng một đứa con gái chứ sao nữa.”
Người nọ bị nói mát một câu như thế, sa sầm mặt bỏ đi.
Lục Nghiên Kiều lí nhí bảo: “Đội trưởng,