Cứ nhắm mắt theo đuôi như thế, Hạ Trúc Lịch còn thật sự theo Gas cả quãng đường.
Mà mỗi lần máy quay lia đến chỗ Hạ Trúc Lịch, những khán giả ở đây đều sẽ cười ngặt nghẽo vì hình ảnh tấu hài của hai người. Đến cả host cũng không thể nhịn nổi nụ cười trên môi: “Không biết bao giờ Gas mới phát hiện ra mình bị theo đuôi nhỉ, chắc phải buồn cười lắm đây.”
Nhưng Gas còn chưa phát hiện ra Hạ Trúc Lịch. Lúc này đây trước mặt anh ta xuất hiện kẻ thù mới, anh ta lấy cây làm chướng ngại vật, hết sức chuyên chú đọ súng với kẻ thù phía trước. Anh ta không ngờ ngay lúc ấy, ở cái cây đằng sau anh ta, có một khẩu súng đen ngòm đang ngắm về phía mình.
“Puma vẫn chưa nổ súng, rốt cuộc anh ấy muốn làm gì đây……” Host nói, “Gas đã xử lý xong kẻ địch trước mặt, bây giờ hình như định đi qua loot xác. Puma cử động rồi, anh ấy đang lén lút đi về phía trước, Trời đất ơi, Gas vẫn chưa biết gì, Puma nổ súng!!!”
Một tiếng súng vang, Gas ngã xuống đất.
Vẻ mặt của anh ta bỗng ngớ cả ra, dường như hoàn toàn chưa suy nghĩ cẩn thận tại sao đằng đấy lại có người.
Vẻ mặt Hạ Trúc Lịch vốn dĩ cũng chẳng khác gì Gas mấy, mãi đến khi anh thấy thông báo giết người trên màn hình, biết bản thân mình vừa “thịt” chết Gas, anh khẽ nhướng mày, mỉm một nụ cười hơi nhạt. Sau đấy anh đi tới cạnh Gas, ngồi xổm ba lần trước thi thể của anh ta.
Gas: “……”
Màn hình quay qua quay lại giữa hai tuyển thủ, host cười nói: “Trước kia tôi có nghe quan hệ riêng tư giữa Puma và Gas không tồi, bây giờ có vẻ đúng là thế thật. Ha ha ha ha, hình như đây còn là lần đầu tiên Puma ngồi xổm với thi thể ở trong giải chuyên nghiệp đấy.”
Ngồi xổm ba cái để thể hiện sự kính trọng, chín bỏ làm mười nghĩa là dâng hương phúng bạn.
Xác Gas đã lạnh, nhưng Hạ Trúc Lịch còn phải tiếp tục. Anh vội loot xác của Gas, sau đó tiếp tục tiến về phía trước. quãng đường sau đấy thông thuận hơn nhiều. Vị trí của anh rất tốt, bo an toàn cứ spawn hoài sang bên này, thậm chí bo cuối còn siêu gần chỗ anh.
Mà lúc này Hạ Trúc Lịch mới bật mode sát thần, đọ súng chưa từng yếu thế lúc nào.
“Trong giới chuyên nghiệp, có rất ít tuyển thủ vừa giỏi chiến thuật vừa tài bắn súng.” Host tán dương anh, “Nhưng Puma chính là một người như thế, anh chẳng những là chỉ huy của đội tuyển, mà còn là một tay súng thiện xạ, đây là chuyện vô cùng hiếm thấy.” Dù gì đang bắn nhau mà còn phải cân nhắc chiến lược thì cũng không phải chuyện dễ dàng.
Trong tiếng hoan hô của khán giả và tiếng bình luận phơi phới của host, Hạ Trúc Lịch không phụ sự mong đợi của mọi người, thắng được trận đầu.
Giai đoạn đầu của ván đấu này hơi ngoài ý muốn, nhưng về sau thì không cua gắt bao nhiêu, có thể nói rất là tràn trề vui sướng.
Lúc nghỉ giữa ván, ba người trong đội đều về phòng nghỉ.
Lục Nghiên Kiều vội vọt tới cạnh Hạ Trúc Lịch, hỏi anh có lạnh không nè, có khát không nè, có đói không nè, có muốn ăn chút gì không nè.
Lý Tư Niên chết từ đời tám hoánh, ngồi không suốt cả ván, trưng cho Lục Nghiên Kiều một vẻ mặt u oán: “Chị chả quan tâm tí nào xem em có mệt không à?”
Lục Nghiên Kiều: “Em chỉ thao tác có năm phút đồng hồ thì mệt mỏi nỗi gì?”
Lý Tư Niên gào khóc.
Lục Nghiên Kiều: “Nào nào nào đừng khóc, khen thưởng em một quả chuối to.”
Lý Tư Niên nghe vậy càng khóc thảm hại hơn.
Hạ Trúc Lịch ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi, căn bản không thèm để ý đến hai kẻ diễn sâu này. Lục Nghiên Kiều dùng tay mát xa cánh tay cho Hạ Trúc Lịch, miệng còn cổ vũ anh: “Trạng thái hôm nay của đội trưởng tốt quá, thắng ván đầu rồi. Xem ra có hi vọng được quán quân môn thi đấu đầu đây.”
Hạ Trúc Lịch nói: “Nhờ may mắn thôi.”
“Anh khách khí quá, nếu game này cứ may là thắng thì chắc em phải mạnh nhất cả đội tuyển mình rồi.” Lục Nghiên Kiều không khách khí nói, “Ván sau cố lên nhé!”
Hạ Trúc Lịch nhẹ nhàng ừ một tiếng. Lúc này đã hết giờ nghỉ ngơi giữa các ván, các tuyển thủ lại về sân thi đấu lần nữa.
Ván thi đấu thứ hai bắt đầu.
Lục Nghiên Kiều vốn dĩ cho rằng có mở đầu tốt thế thì về sau sẽ tương đối thuận lợi. Ai dè không rõ là do cô quên cầu nguyện hay gì mà người rơi xuống đất thành hộp trong ván hai lại còn là Hạ Trúc Lịch. Anh cũng xui thật sự, nhảy dù xuống định cướp xe. Ai ngờ anh không nhanh bằng người ta, mới đáp đất đã bị xe cán chết.
“Ai da ai da.” Host cũng trưng vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng, “Đội tuyển FCD có thù oán gì với xe à, lần nào gặp phải xe cũng phải chết một hai người. Puma rơi xuống đất thành hộp, thành tích thứ ba từ dưới lên, tình hình tiếp tới rất là bất lợi đây.”
Lục Nghiên Kiều đấm ngực giẫm chân ở hậu đài, vô cùng hối hận vì mình quên thắp một nén nhang.
Lần này Lý Tư Niên thật ra lại phát huy không tồi, thịt được mấy người, tiến vào top 20 với Đồng Chu Vũ. Nhưng rốt cuộc vẫn còn chênh lệch thực lực. Tuy rằng cậu chàng vô địch mảng cận chiến, nhưng lại không biết xử lý những tình huống chiến đấu cự ly xa lắm. Vả lại cậu chàng cảm game hơi có vấn đề, cho nên cuối cùng đã dừng bước ở con số 12.
Đây đã là thành tích tốt nhất của FCD trong ván này.
Hai ván đấu đã xong, tiếp theo chính là ván đấu quyết định.
Số điểm cao nhất của các đội tuyển trong nước đang thuộc về Hạ Trúc Lịch của FCD. Anh đang đứng thứ hai trên bảng điểm, người đứng đầu là một tuyển thủ Âu Mỹ siêu khủng khác.
Nhưng số điểm này cũng chẳng có tác dụng mấy, bởi vì những tuyển thủ trong top 10 đều có cơ hội giành quán quân nếu thắng ván cuối cùng.
Gas xếp thứ ba, cũng chỉ cách chức quán quân một gà.
Lúc nghỉ ngơi giữa hiệp, huấn luyện viên đứng trong phòng nghỉ chỉ ra những sai lầm của các tuyển thủ, bảo họ chơi cẩn thận một chút trong ván thứ ba, còn đặc biệt điểm danh Hạ Trúc Lịch.
“Cố hết sức thôi ạ.” Hạ Trúc Lịch đáp vậy.
“Kết quả của ván này có