Lục Nghiên Kiều vừa mới nhận được điện thoại còn tưởng là mình nghe lầm, sau khi xác nhận đi xác nhận lại với Lục Nhẫn Đông, cô mới chắc chắn chú nhỏ của cô không truyền đạt sai ý. Đúng là bố cô có ý muốn kêu cô đưa Hạ Trúc Lịch về nhà.
“Bố con biết chuyện con yêu đương rồi.” Lục Nhẫn Đông nói trong điện thoại, “Mấy tháng này vừa hay bố con được nghỉ về thăm người thân. Bố con bảo sẽ về nhà, cũng kêu con đưa thằng bé sang gặp đấy.”
Lục Nghiên Kiều bị dọa cho suýt thì rơi cả điện thoại: “Chú nhỏ, con không nghe lầm chứ? Bố con nói vậy thật ạ?”
“Ừ.” Lục Nhẫn Đông đáp.
Lục Nghiên Kiều nói: “Con chả thèm về đâu, chú bảo lại với bố con đi, con còn bận học lắm!”
Lục Nhẫn Đông bất đắc dĩ: “Con sợ cái gì, bố con có định mắng con đâu. Cứ đi đi chứ.”
Lục Nghiên Kiều: “……”
Lục Nhẫn Đông cũng hiểu rõ suy nghĩ của Lục Nghiên Kiều: “Nghiên Kiều, chú biết con còn trách bố. Nhưng dù gì đấy cũng là bố ruột của con.” Chú có chút muốn nói lại thôi, “Chuyện năm đó không đơn giản như vậy đâu.”
Lục Nghiên Kiều cũng tức giận: “Có gì mà không đơn giản, có chuyện gì chú cứ nói luôn đi, mắc gì giấu giấu diếm diếm!! Chú không nói làm sao con biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Về sau giọng cô mang theo chút nức nở, “Con rất muốn biết, rốt cuộc tại sao bố con quyết không chịu về dù mẹ đã yếu như thế.”
Lục Nhẫn Đông thở dài thườn thượt, sau một khoảng im lặng thật lâu, chú mới khàn khàn nói: “Được, lần này con về, chú sẽ kể con nghe rốt cuộc chuyện là như thế nào.”
Lục Nghiên Kiều: “Thật nhé ạ?”
Lục Nhẫn Đông: “Thật đấy, chú đã gạt con bao giờ.”
Lục Nghiên Kiều liền đồng ý, cô cúp điện thoại, chẳng hiểu sao lại thấy hơi buồn bã hụt hẫng. Cô vẫn luôn muốn biết lúc ấy tại sao bố của cô lại lựa chọn như thế. Rõ ràng tình cảm giữa hai người rất thắm thiết, vậy mà lúc mẹ cần bố nhất bố lại không về.
Ngày hôm sau, Lục Nghiên Kiều uyển chuyển nói chuyện đi gặp phụ huynh với Hạ Trúc Lịch, đương nhiên cũng dò hỏi ý kiến của anh, tỏ vẻ nếu anh không muốn đi thì cũng không cần miễn cưỡng.
“Đi.” Thái độ của Hạ Trúc Lịch lại vô cùng quả quyết, chẳng hề do dự chút nào, “Bố em có thích cái gì không?”
Lục Nghiên Kiều ngẫm ngợi một lát: “Thích không về nhà?”
Hạ Trúc Lịch: “……”
Lục Nghiên Kiều: “Em giỡn thôi, bố em ở trong quân ngũ, cũng chẳng thích thú gì. Anh không cần mang quà cáp gì đâu, đi người không là được.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, “Bố em khó tính, lúc thấy bố em anh đừng sợ……” Cô khuyên người khác đừng sợ, nhưng mỗi lần gặp bố mình cô đều sợ dúm dó như chú cún vậy.
Hạ Trúc Lịch gật gật đầu.
Lý Tư Niên nghe thấy chuyện này thì kinh ngạc cảm thán: “Chưa gì hai anh chị đã về gặp phụ huynh rồi cơ à? Tiến độ gì mà nhanh thế, chả nhẽ năm sau cưới luôn à?”
Hạ Trúc Lịch: “Chờ cô ấy tốt nghiệp đã.”
Lý Tư Niên: “Vờ lờ, anh lên kế hoạch hết rồi đúng không?” Cậu chàng lắc đầu thở dài, “Em cứ suy nghĩ mãi tại sao hồi đấy anh quyết làm căng với huấn luyện viên một trận, sống chết đòi ra ngoài ở, hóa ra là anh chờ sẵn ở đây.”
Hạ Trúc Lịch nhẹ nhàng bâng quơ liếc Lý Tư Niên một cái: “Chú đã biết quá nhiều.”
Lý Tư Niên: “Thế lúc đấy anh định mang gì đi gặp bố vợ vậy?”
Hạ Trúc Lịch: “Chưa biết được.”
Nếu nói mẹ vợ xem con rể là càng xem càng thích, thì bố vợ xem con rể nhất định là càng xem càng ghét. Rốt cuộc bông hoa nhài xinh đẹp long lanh nhà mình lại cắm phải bãi phân trâu, làm gì có ai mà không xót.
Lục Nghiên Kiều ngẫm ngợi về lời nói của Lục Nhẫn Đông, Hạ Trúc Lịch thì ngẫm ngợi làm sao để gây được ấn tượng tối với bố vợ. Vì vậy trong mấy ngày chờ đợi này, không khí giữa hai người cực kì nặng nề.
Cũng may nhoáng cái đã đến thời gian hẹn.
Ngày đó thời tiết không tồi, Lục Nhẫn Đông lái xe tới căn cứ, đón Lục Nghiên Kiều và Hạ Trúc Lịch vừa mới huấn luyện xong.
Tuy rằng Lục Nghiên Kiều bảo Hạ Trúc Lịch đừng đem theo quà, nhưng Hạ Trúc Lịch vẫn xách theo túi lớn túi nhỏ. Lúc lên xe Lục Nhẫn Đông còn cười chào hỏi với Hạ Trúc Lịch. Hai người giới thiệu sơ qua một chút rồi Hạ Trúc Lịch mới ngồi vào cạnh Lục Nghiên Kiều.
Hạ Trúc Lịch vẫn luôn không nói gì, biểu hiện cũng ra chiều bình tĩnh, Lục Nghiên Kiều còn tưởng là anh không lo lắng. Ai dè nhìn kỹ cô mới phát hiện trán của cái anh Hạ Trúc Lịch này đang chảy mồ hôi ròng ròng.
Lục Nghiên Kiều lại không tiện hỏi anh trước mặt Lục Nhẫn Đông, đành phải nhắn tin cho Hạ Trúc Lịch: Đừng lo lắng, anh thả lỏng đi.
Hạ Trúc Lịch vịt chết mà vẫn còn cứng mỏ: Anh không lo lắng.
Lục Nghiên Kiều: Anh không lo lắng thì anh chảy mồ hôi làm gì?
Hạ Trúc Lịch: Nóng.
Lục Nghiên Kiều: “…… Chú nhỏ chú hạ điều hòa xuống đi ạ.”
Lục Nhẫn Đông: “Ok.”
Điều hòa đã hạ thấp, nhưng anh vẫn chảy mồ hôi như tắm. Lục Nghiên Kiều nhìn mà thương anh. Cô lặng lẽ nhét khăn giấy cho anh, nhắn tin an ủi anh bảo không sao, đừng lo lắng, người nhà cô tốt lắm, tuyệt đối sẽ không làm khó anh.
Hạ Trúc Lịch: Ừ.
Xe chạy thẳng về phía trước, hơn một giờ sau thì tới sân nhà họ Lục.
Hạ Trúc Lịch và Lục Nghiên Kiều cùng vào nhà thì thấy bà nội Lục hiền từ tươi cười. Bà nội Lục tiếp đón họ: “Mau lại đây ngồi đi, ui chà, sao toàn mồ hôi thế này. Nhẫn Đông, con không bật điều hòa à?”
Lục Nhẫn Đông: “……” Chuyện này sao có thể trách con được. Trong xe sắp lạnh như tủ đông mà thằng nhóc này vẫn còn đổ mồ hôi đấy chứ.
Cũng may ngoại trừ đổ mồ hôi thì những biểu hiện khác của Hạ Trúc Lịch vẫn gọi là bình tĩnh.
Bà nội Lục thấy quà Hạ Trúc Lịch mang tới, híp mắt cười: “Tới là được rồi, quà cáp làm gì. Kiều Kiều, lại đây, để bà nội ngắm con nào.”
Lục Nghiên Kiều cũng ngồi qua.
Bà nội Lục nói: “Đừng lo lắng, lần này là do bố của Kiều Kiều một hai đòi đấy, chẳng hiểu sao nó phải cuống lên thế…… Trúc Lịch này, con gọi bà là bà nội là được rồi, đừng khách khí, cứ xem như ở nhà nhé.”
Cả nhà đều không