Tuy rằng trước đó cô chưa từng gặp mẹ của Hạ Trúc Lịch bao giờ, nhưng Lục Nghiên Kiều chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra thân phận người kia ngay. Chẳng có nguyên nhân nào khác, Hạ Trúc Lịch thật sự quá giống mẹ anh. Đặc biệt là cặp mắt kia, gần như chỉ cần nhìn một cái, Lục Nghiên Kiều đã xác định hai người chắc chắn có quan hệ huyết thống. Nhưng lúc ấy cô còn chưa biết người ấy là mẹ của Hạ Trúc Lịch, chỉ tưởng là họ hàng kiểu cô dì gì đó.
“Dì ơi, có chuyện gì ạ?” Lúc ấy Lục Nghiên Kiều vừa mới tan học, còn đeo cặp sách nhỏ trên lưng, thoạt nhìn y như một bạn nhỏ học cấp 3. Cô đi lên trước, nhiệt tình hỏi, “Dì tới tìm Hạ Trúc Lịch ạ?”
“Ừ, sao con biết?” Người phụ nữ nghe vậy thì hơi kinh ngạc, cong mắt cười cười, “Đúng vậy, dì tới tìm nó.” Khi bà cười, trông bà càng giống Hạ Trúc Lịch hơn.
“Ồ, bây giờ anh ấy ở dưới lầu nhà con ạ.” Lục Nghiên Kiều nói, “Xin hỏi dì là gì của anh ấy ạ……?”
“Dì là mẹ của nó.” Người phụ nữ nói, thái độ của bà nho nhã lễ độ, trông cũng không giống người ngang ngược vô lý, khác biệt rất lớn với trong tưởng tượng của Lục Nghiên Kiều.
Lục Nghiên Kiều vừa nghe vậy, vội nói: “Chỗ này có cổng kiểm soát, để con đưa dì lên ạ.”
“Làm phiền con rồi.” Người phụ nữ gật gật đầu, mỉm cười nhàn nhạt với Lục Nghiên Kiều.
Lục Nghiên Kiều mở cổng kiểm soát, cùng lên thang máy với bà.
Sau khi vào thang máy, người phụ nữ vẫn luôn liếc Lục Nghiên Kiều đánh giá cô cẩn thận, cuối cùng bà vẫn không nhịn được: “Cô bé, con tên là Lục Nghiên Kiều à?”
Lục Nghiên Kiều không ngờ bà lại còn nhận ra được mình, cô ngượng ngùng nói: “Dạ, con chính là Lục Nghiên Kiều ạ.”
“Con là bạn gái của Trúc Lịch đúng không?” Dì cười tủm tỉm, trông vô cùng hòa ái.
“Dạ…… Đúng rồi ạ, con chào bác gái.” Lục Nghiên Kiều hơi ngượng ngùng đáp lại.
“Ừ.” Ánh mắt bà Hạ nhìn Lục Nghiên Kiều rất ôn hòa, “Thằng nhóc Trúc Lịch kia rất biết nhìn người.”
Lục Nghiên Kiều gãi gãi đầu, cảm thấy ngượng ngùng vì được khen.
Thang máy ding một tiếng, đã tới lầu nhà Hạ Trúc Lịch.
Lục Nghiên Kiều đi phía trước, ấn chuông cửa nhà Hạ Trúc Lịch.
Một lát sau, Hạ Trúc Lịch mở cửa, anh còn đang mặc áo thun, tóc cũng rối bời. Vừa mở cửa ra đã thấy mẹ mình đứng trước cửa, anh ngây ngẩn cả người: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Bà Hạ nói: “Mẹ không thể tới à?”
Hạ Trúc Lịch nói: “Không…… Bố biết mẹ tới mà không giận mẹ à?”
Bà Hạ nói: “Cái tính tình của ông ấy ấy à, muốn tức thì cứ tức đi, mẹ thèm mà quản ông ấy. Sắp một năm rồi mẹ chẳng được gặp con…… Dọn sang nhà mới cũng chẳng báo cho mẹ.”
Lục Nghiên Kiều nghe đoạn đối thoại giữa hai người, cô cảm thấy quan hệ giữa hai mẹ con cũng không tệ như cô tưởng tượng. Từ ánh mắt bà Hạ nhìn Hạ Trúc Lịch, cô có thể cảm nhận được quan hệ giữa bà với Hạ Trúc Lịch cũng không cứng đờ như Lý Tư Niên từng nói. Trông thế này chắc là bà cũng liên hệ với Hạ Trúc Lịch thường xuyên.
“Mẹ, mẹ tới đây sao không nói một tiếng với con, đi xa thế này.” Hạ Trúc Lịch rót trà cho bà Hạ, rồi ngồi xuống trước mặt bà.
Bà Hạ nói: “Có gì đặc sắc đâu mà phải nói, tiện thì mẹ qua thăm con thôi.” Ánh mắt bà lia đến chỗ Lục Nghiên Kiều, sau đó lại nở nụ cười, “Xem ra con sống ổn quá nhỉ.”
Lục Nghiên Kiều ngoan ngoãn ngồi trên sofa làm bộ mình là một bé ngoan, không dám phởn phờ như mọi ngày.
Hạ Trúc Lịch nói: “Con ổn thật ạ.”
Bà Hạ nói: “Ổn là tốt rồi. Lần này mẹ tới bảo con chuyện này. Tết năm nay con về nhà đi, bố con cũng không còn giận như hồi trước nữa rồi.”
Hạ Trúc Lịch nghe vậy thì nhăn mày lại.
Bà Hạ thở dài: “Mẹ biết con nghĩ gì, nhưng hai người là bố con mà. Sao cứ giận dỗi nhau hoài vậy? Ông ấy vốn là thầy giáo, ghét nhất là học sinh chơi game ảnh hưởng việc học, lúc ấy điểm của con cao như thế, bố con còn đang trông chờ con thi vào một trường đại học tốt.”
Mỗi một người làm cha mẹ đều hi vọng con mình có thể đi con đường bằng phẳng nhất, hồi đấy ngành công nghiệp eSports cũng không phải là thứ gì đáng tự hào để khoe ra. Đối với người thuộc thế hệ trước mà nói, eSports gần như chẳng khác gì chơi game, có ai chơi game mà làm ra ngô ra khoai được không?
“Bố không trách con ạ?” Giọng Hạ Trúc Lịch hơi hạ xuống.
“Con quan tâm truyện ông ấy trách con hay không làm gì.” Bà Hạ nói, “Cái tính đấy của bố con, dù không trách con thì cũng chẳng chịu vứt mặt mũi đi làm hòa đâu. Mẹ nói con hay, bây giờ tối nào bố con cũng lặng lẽ trốn trong phòng xem live stream của con, sợ mẹ biết được —— sao mà mẹ không biết chứ, ổng lấy hết tiền riêng tặng quà cho con đấy.”
Lục Nghiên Kiều nghe lời này thì buồn cười, nhưng lại nhịn xuống.
Bà Hạ cũng bật cười theo: “Buồn cười quá nhỉ? Từng đấy tuổi rồi, còn trẻ con như thế, đến mẹ cũng buồn cười.”
Hạ Trúc Lịch nhẹ nhàng thở dài.
Bà Hạ biết trong lòng Hạ Trúc Lịch vẫn còn hàng rào chưa thể vượt qua được, bà cũng than nhẹ một tiếng theo anh, nói: “Trúc Lịch, tính con giống bố con, mẹ cũng chẳng biết phải khuyên con thế nào. Nhưng bố con ấy à, miệng cứng chứ lòng thì mềm, bảo là không cho mẹ liên lạc với con, nhưng cũng có cấm bao giờ.”
Hạ Trúc Lịch nói: “Bố có biết mẹ cho con tiền mỗi tháng không ạ?”
“Đương nhiên là biết chứ.” Bà Hạ nói, “Còn ám chỉ mẹ chuẩn bị nhiều chút đấy.”
Hạ Trúc Lịch không nói gì.
Hồi anh mới rời khỏi nhà, điều kiện khổ sở vô cùng, đều phải dựa hết vào trợ cấp từ gia đình mới vượt qua được. Vốn dĩ anh tưởng đây đều là ý của mẹ anh, không ngờ bố anh cũng có phần trong đấy.
“Mẹ cũng không khuyên.” Bà Hạ nói, “Năm nay nếu con muốn về thì báo trước với mẹ một tiếng con nhé, mẹ sẽ chuẩn bị cơm tất niên cho cả con. Nếu tiện thì đưa cả Nghiên Kiều về nhé.”
Hạ Trúc Lịch gật gật đầu, chưa