Tác giả: Thanh Thanh Diệp.
Kỷ Trình không biết mặc cổ trang, Lục Quân Tiên đành phải tự mình ra tay thôi.
Kỷ Trình lúc này, tựa như một con mannequin (ma-nơ-canh) trang phục trong cửa hàng quần áo vậy, mặt vô biểu tình, thân thể cứng ngắc, không hề nhúc nhích, đem cậu bãi* thành cái dạng gì cậu liền chính là cái dạng đó, ngay cả hô hấp cũng lúc có lúc không, ngoại trừ việc nhiệt độ cơ thể cậu tăng cao, cả người run lẩy bẩy ra.
Bãi*: Bày, xếp, dàn, để, đặt, sắp đặt, trình bày.
Đã đoán trước được Kỷ Trình sẽ thực khẩn trương, Lục Quân Tiên toàn bộ quá trình cố gắng mím môi nghẹn cười, đem quần áo cấp Kỷ Trình cả người run như cầy sấy mặc tốt.
Để tránh cho cậu vì quá mức khẩn mà giọng nói cũng phát run, Lục Quân Tiên không có cùng cậu nói gì nhiều cả. Sau khi mặc xong trang phục, hắn ngồi xổm xuống thay cậu sửa sang lại vạt áo, hoàn toàn có thể cảm nhận được, đôi chân dài bị vạt áo che khuất kia, run lên đến thập phần lợi hại.
Chắc không phải ngay sau đó liền nhũn chân mà ngã xuống chứ.
Lục Quân Tiên vẫn là có chút kinh ngạc, hắn nhớ rõ Kỷ Trình hẳn là một thẳng nam đi, lần trước khi cậu biết Mạnh Qua là bạn trai của Ngu Tự Quần, Kỷ Trình còn bày ra một bộ mở rộng cánh cửa cánh cửa đến với thế giới mới cơ đấy.
Cho nên, ánh hào quang của thần có thể lợi hại đến như vậy sao? Có thể khiến cho con người ta tim đập chân run vậy luôn?
“Oke, có hơi chật một chút, miễn cưỡng vẫn có thể mặc được.”
Lục Quân Tiên vỗ tay khen ngợi, hắn lùi về sau vài bước, thưởng thức Kỷ Trình mặc cổ phục.
“Ừm……” Kỷ Trình run giọng đáp lời, vừa rồi hai tay cậu dang ra để thuận tiện cho hắn mặc quần áo hãy còn đang ở giữ không trung, giống như tự nhiên cậu bị mất đi năng lực chi phối cánh tay vậy.
“Cậu thả tay xuống đi.” Lục Quân Tiên cười cười nhắc nhở.
“Ân……” Kỷ Trình lại lên tiếng, nhưng mà hai tay cậu vẫn chưa có buông xuống, chúng vẫn đang ở giữa không trung run a run.
Lục Quân Tiên hết cách, đành phải đi qua, động thủ giúp cậu đem hai cánh tay buông xuống, cười cười vỗ vai cậu, kéo cậu đến trước gương xem.
“Đẹp lắm, bất quá hình như còn thiếu thiếu gì đó thì phải.”
Trong phòng mở điều hòa, nhưng Kỷ Trình mặc trong ba lớp ngoài ba lớp quần áo, hơn nữa cậu còn đang rất khẩn trương, Kỷ Trình cảm thấy thực nóng a, ngốc ngốc mà đáp lời Lục Quân Tiên nói, ngốc ngốc mà nhìn chính mình hoá thân cổ trang trong gương, trong óc vẫn như lạc vài cõi mộng, không cách nào tự vấn.
Lục Quân Tiên thấy màu đỏ trên mặt cậu lề mề chẳng chịu phai đi, hắn lại đành phải lôi người từ trong phòng thay đồ ra, giúp cậu rót một cốc nước.
“Cậu uống miếng nước trước, tôi đi lấy cái này đã.”
Nói xong, Lục Quân Tiên liền bước ra ngoài.
Kỷ Trình giương mắt nhìn cửa lớn đóng lại, cậu nâng lên cái cốc, ừng ực ừng ực uống sạch sẽ nước, lại liên tục tiếp rót thêm hai cốc nước lạnh nữa uống xuống.
Tựa như nước lạnh tưới lên lửa nóng vậy, Kỷ Trình thậm chí còn có thể nghe thấy “Xèo” một tiếng phát ra từ chính mình, cả người rốt cuộc mới thoáng khí hơn chút xíu.
Lục Quân Tiên còn chưa trở về, Kỷ Trình với lấy tờ giấy khăn, lau đi mồ hôi trên trán, cậu đưa mắt nhìn Mao Mao đang quỳ rạp trên đất một cái, xác định Mao Mao đang không có nhìn mình, cậu nhóc rối rắm một chút, sau đó đi tới trước gương, mặt vô biểu tình mà trái phải thưởng thức bản thân hoá trang cổ phục.
Vừa rồi nam thần khen cậu đẹp đó nha.
Ngay lúc cậu đang tự mình chìm đắm, Lục Quân Tiên lại trở về.
Kỷ Trình vốn là đang đối gương thử làm ra một ít biểu cảm, vội trầm mặt xuống, toàn thân cứng đờ.
Lục Quân Tiên nhịn xuống không cười, làm bộ mình chẳng thấy gì cả, hắn cầm trên tay một cái bộ tóc giả, bước tới.
“Cúi đầu nào.”
Kỷ Trình ngoan ngoãn cúi đầu, Lục Quân Tiên thay cậu đem bộ tóc giả mang lên, tỉ mỉ mà điều chỉnh một chút.
“Nhân viên hoá trang đều tan tầm cả rồi, cậu tạm chấp nhận để tôi làm vậy.”
Mang xong bộ tóc giả của nam tử cổ trang, sợ Kỷ Trình lại bị điểm huyệt lần nữa, Lục Quân Tiên tự động nâng đầu Kỷ Trình lên, lại lui về sau mấy bước để ngắm nhìn.
Mặc vào cổ phục, còn đội lên tóc giả cổ phong, thần thái cả người liền khác hẳn hẳn, hơi thở xa xưa nồng đậm cứ thế nghênh diện mà đánh tới.
Lục Quân Tiên nguyên bản cho rằng vóc người Kỷ Trình quá đô con, lớn lên chắc chỉ phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ soái ca của hiện đại, khả năng cosplay cổ trang e là sẽ có chút không ổn lắm, thật không ngờ rằng cư nhiên còn rất thích hợp nữa đó.
Kỷ Trình lúc này đưa lưng về phía gương, không biết bộ dáng của bản thân ra sao, cậu nhìn ánh mắt Lục Quân Tiên đánh giá mình, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
Thấy Lục Quân Tiên thật lâu vẫn chưa phát biểu ý kiến gì, Kỷ Trình cái tay giấu ở sau ống tay áo rộng mà nhéo nhéo mặt vải, do dự hồi lâu, thấp giọng hỏi: “Tôi đẹp không?”
Lục Quân Tiên chính là đang thưởng thức một mỹ nam cổ trang mới ra lò nghe vậy, khẽ cười thành tiếng, gật gật khích lệ tinh thần bé trai.
"
Đẹp, so với tưởng tượng của tôi đẹp hơn rất nhiều luôn.”
Hắn xoay thân thể Kỷ Trình qua, để cậu nhìn bản thân trong gương.
Kỷ Trình nhìn mình trong gương, cũng chẳng cảm thấy đẹp bao nhiêu cả, nhưng mà nếu Lục Quân Tiên đã nói là cậu đẹp, thì chính là cậu đẹp đi, dù sao được khen ngợi cậu thật sự rất high đó.
“Tôi cảm thấy tạo hình này rất tuyệt, chúng ta thử diễn đi?” Lục Quân Tiên nhìn lỗ tai Kỷ Trình lại hồng lên, cười hỏi.
Đáp ứng muốn thử thử một lần, Kỷ Trình không có cự tuyệt.
“Liền ở chỗ này đi, cậu coi như là làm cho vui thôi, đừng khẩn trương.”
Lục Quân Tiên đang chuẩn bị cấp Kỷ Trình giảng sơ qua một lần diễn biến tâm trạng nhân vật nha, bỗng dưng Kỷ Trình liền ở trong phòng nôn nóng mà dạo qua dạo lại vài bước, đi tới trước mặt hung tợn mà trừng hắn.
“Ngươi……”
Lục Quân Tiên hậu tri hậu giác mà hiểu được, Kỷ Trình đây là đem mình thành người đáp diễn, coi hắn là nữ chính.
Vội buông kịch bản, Lục Quân Tiên tự trách mà cúi đầu, nói: “Đều do ta, là ta để lạc mất ngài ấy.”
Kỷ Trình hít sâu một hơi, nuốt xuống một ngụm nước bọt, vung tay áo, nỗ lực làm mềm giọng mình, an ủi tiểu cô nương: “Ta không trách ngươi, ca ca sẽ không trách ngươi, là ta ham chơi, ta hẳn là nên đi cùng các người.”
“Tại ta……” Lục Quân