Chương 3: Đánh nhau.
Edit: Dol.
Buổi sáng hoạt động ký tên diễn ra thập phần thuận lợi, tới 11 giờ buổi ký tên đã kết thúc được một nửa, Lục Quân Tiên không có sốt ruột rời đi để chuẩn cho lịch trình tiếp theo như bình thường, ngược lại còn giữ các fan lại cùng chụp ảnh chung.
Xếp hàng cả một buổi sáng mới xin được chữ ký Ngu Tự Quần cùng Mạnh Qua tuyệt vọng mà ngồi ở một bên trên cái ghế, bụng rất đói.
"Quần ca, chúng ta nhất định phải chờ Lục lão sư cùng đi ăn cơm sao?" Mạnh Qua sờ sờ khẩu trang, đè ép xuống vành nón, nhỏ giọng hỏi.
Ngu Tự Quần xoa xoa đầu y, "Không hiểu chuyện, đây là đối tiền bối tôn trọng. Huống hồ buổi diễn thử khi chiều anh không biết, tuy rằng tối qua luyện diễn cả đêm, nhưng kỹ thuật diễn của em nặng bao nhiêu cân anh rõ ràng hơn so với em, lúc này tạo chút ấn tượng vẫn là rất cần thiết."
"Kỹ thuật diễn em sẽ nỗ lực cải thiện, bất quá không phải anh nói Lục lão sư không có cửa sau để đi sao?"
"Tuy là nói như thế, nhưng cậu ta là kiểu người, rất bênh vực người mình, biết mặt so với không thân tốt hơn."
Mạnh Qua:......
Ai bênh vực người mình sẽ bênh luôn đương nhiệm của bạn trai cũ......
Ai cho anh dũng khí nghĩ như vậy ......
Cùng thư phấn chụp ảnh chung hồi lâu, thấy trợ lý bên cạnh nôn nóng chờ đợi, Lục Quân Tiên mới nhìn thoáng qua thời gian, dừng chụp ảnh lại, nhân viên công tác tiến lên an bài cho các fan ra về theo trật tự.
Đinh Viêm vội chạy tới, nói: "Lục ca, Triệu tổng tới rất lâu rồi."
Lục Quân Tiên nhìn cậu ta một cái, mặc áo khoác vào, cười bảo: "Hắn hẳn là hưởng thụ giây phút chờ đợi này."
Đinh Viêm nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Lục Quân Tiên , lại cảm giác được địch ý trong lời này, sửng sốt một chút.
Lục Quân Tiên không để ý tới cậu ta trố mắt, mặc tốt quần áo liền đi ra ngoài, mới nhìn đến còn hai người ngồi trên ghế ở ven tường.
Ngu Tự Quần cùng Mạnh Qua trông thấy hắn cuối cùng cũng đi ra, đứng dậy bước tới.
"Hai người như thế nào còn ở đây?"
"Chờ cậu ăn cơm, tôi còn chưa có chính thức giới thiệu Mạnh Qua với cậu." Ngu Tự Quần vuốt cái bụng kêu ọt ọt cười nói.
Mạnh Qua:......
Mẹ nó ai muốn nghe bạn trai cũ giới thiệu đương nhiệm......
Ai cho anh dũng khí đó hả......
(Cá nhân Dol khá thích bạn Qua.)
Lục Quân Tiên thật ra không để ý lắm, chỉ là hiện tại hắn có chuyện càng quan trọng phải giải quyết.
"Tôi có hẹn cùng Triệu tổng rồi, hôm nào đi."
Nói đoạn, Lục Quân Tiên cười xin lỗi, không hề dừng lại, cùng trợ lý rời đi với nhau.
Ngu Tự Quần đợi cả một buổi sáng :......
"Triệu tổng lại là tên nào? Sinh hoạt hiện tại của cậu ta có điểm phong phú a!"
Mạnh Qua đói đến sắp chết:......
"Chỉ cho phép anh có tình yêu yêu mới, còn Lục lão sư tìm kiếm hạnh phúc không được? Mau đi ăn cơm đi, đói chết rồi!"
Mạnh Qua cả ngày ngoan ngoãn không thể nhịn được nữa, nắm tay Ngu Tự Quần lên liền lôi kéo chạy ra bên ngoài.
Mà Lục Quân Tiên bị cho rằng đang "Tìm kiếm hạnh phúc", cũng tới tiệm cơm cùng Triệu tổng đặt hẹn.
Tiệm cơm vẫn là cái tiệm cơm kia, ghế lô vẫn là cái ghế lô kia, Triệu tổng vẫn là tên Triệu tổng đầu đinh kia.
Thời điểm Lục Quân Tiên đi tới, Triệu Bằng đang ngồi ở trên ghế lô gỗ lót đệm sô pha, kiều chân chơi di động, bộ dáng hứng thú không tồi, chính là nơi khóe miệng kia in một vệt xanh tím nhìn có điểm thảm.
Xem ra tiểu tử Kỷ Trình kia còn xuống tay rất nặng, Lục Quân Tiên treo trên mặt ý cười khách sáo, trong lòng lại âm thầm có chút thống khoái.
"Tiểu Lục, ngươi rốt cuộc tới rồi, tối qua không có việc gì chứ?" Triệu tổng buông di động đứng lên, hỏi dò.
Lục Quân Tiên không đáp, quay đầu liếc mắt nhìn trợ lý theo vào một cái, nói: "Đóng cửa, tôi có vài lời muốn nói riêng cùng Triệu tổng."
Đinh Viêm nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn Triệu tổng, mới lui ra ngoài đóng cửa lại.
"Triệu tổng chỗ dựa tối hôm qua ngài nói, còn tính không?" Lục Quân Tiên nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, không hề động thủ, liền như vậy đứng nhìn Triệu Bằng.
Triệu Bằng nhìn Lục Quân Tiên, cân nhắc ý tứ trong lời nói của hắn, bỗng nhiên ha ha cười rộ lên.
"Đương nhiên vẫn tính, nếu không tính hôm nay tôi liền không tới."
"Chính là Triệu tổng có điểm yếu a, tối hôm qua liền cứ như vậy để người ta bắt tôi đi?"
Lục Quân Tiên cười nói, tay sờ lên một cái ghế ăn gần đó, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng chậm rì rì mà hoạt động, bởi vì động tác duỗi tay này, một mảnh thịt cánh tay trắng nõn cũng theo đó lộ ra từ cổ tay áo khoác, hết sức đẹp mắt.
Triệu Bằng theo bản năng mà nuốt một ngụm nước miếng, nghĩ thầm cái tay này, cánh tay này, cùng hầu kết hoạt động khi hắn uống nước thật giống nhau, lệnh người mê muội.
"Là tôi sai, tôi sai!" Triệu Bằng vội cười pha trò, "Tôi vốn dĩ chỉ là muốn cùng Tiểu Lục tới điểm tình thú, sau liền nghĩ lại, tôi như thế là không đúng, chúng ta hiện tại có thể hảo hảo nói chuyện."
"Đương nhiên."
Ý cười nhu hòa trên mặt Lục Quân Tiên không thay đổi, Triệu Bằng chỉ cho rằng tiểu biên kịch này cuối cùng cũng là hướng ông lớn cúi đầu đó thôi, thử thăm dò tiến qua.
Mới vừa đi tới gần vài bước, liền thấy Lục Quân Tiên lôi cái ghế ra.
Triệu Bằng sắc mặt khẽ biến, có chút khó hiểu, nhưng mà Lục Quân Tiên một chút cơ hội phản ứng cũng không cho gã, đang lúc biểu tình của Triệu Bằng dần dần trở nên hoảng sợ hắn nâng lên cái ghế, hung hăng mà nện trên người gã!
Cơ hồ là chịu công kích trong nháy mắt, Triệu Bằng vốn không hề cả người liền ngã nhào trên đất, đau đến kêu ngao ngao vài tiếng.
Trợ lý ở ngoài cửa nghe được động tĩnh đột nhiên đẩy cửa ra, bị cảnh tượng trong phòng dọa cho hoảng sợ!
Lục Quân Tiên quay đầu đưa mắt nhìn cậu ta, không để ý tới, ném xuống ghế ăn trong tay, lấy khăn ướt trên bàn cơm lau lau tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Triệu Bằng nằm trên mặt đất không dậy nổi.
"Lục Quân Tiên! Mày là đồ vương bát* dê con*! Mày gây sự !"
Vương bát*: rùa rụt cổ.
Dê con*: tiếng gọi thân mật giữa người yêu với nhau, nhưng dùng với người lạ thì mang tính thóa mạ.
"Kia còn phải cảm tạ Triệu tổng, làm tôi hiểu được, có chỗ dựa nên dùng, bị khi dễ đến trên đầu đã có thể không còn kịp rồi." Lục Quân Tiên một bên nói, một bên hơi hơi cúi người xuống, nhìn chằm chằm gương mặt Triệu Bằng đang đau đến có điểm vặn vẹo.
"Tôi xuống tay nặng không? Chắc là không đến mức gãy tay hay gãy chân gì, tiền thuốc men tiền bồi thường thiệt hại tinh thần Hà đổng của tập đoàn Thiên Hà sẽ tự mình trả tới cho ông, nhớ rõ đòi hỏi nhiều chút, dịch bổ não cũng phải lấy tiền biết chưa?"
Nghe đến tập đoàn Thiên Hà, gương mặt vặn vẹo của Triệu Bằng đột nhiên cứng đờ.
"Thì ra Hà đổng một đống tuổi còn nuôi tiểu bạch kiểm, tao quả thật là mở mang tầm mắt!"
Lục Quân Tiên khẽ cười một tiếng, không giải thích, sửa sửa áo khoác, nhàn nhạt mà dặn dò: "Hảo hảo dưỡng thương, đừng vứt bỏ tâm tư, có thể thêm vào một chút, tôi không chê."
Nói xong, Lục Quân Tiên không có lại dừng lại, xoay người đi thẳng ra ngoài.
Trợ lý bị đọa sợ đứng ngây ngươi ở cửa, giáo dác nhìn trái nhìn phải, sau đó mới đuổi theo Lục Quân Tiên.
Ngoài hành lang còn có ít nhân viên phục vụ bưng thức ăn tới tới lui lui, Lục Quân Tiên đi được vài bước, rồi ngừng lại.
"Cậu đưa ông ta tới bệnh viện đi, sau đó đến phòng tài vụ lấy tiền lương."
"Lục ca!" Đinh Viêm cả kinh, hoảng loạn lên, "Tại sao? Em còn chưa rõ bản thân làm gì sai!"
Lục Quân Tiên nghiêng đầu nhìn cậu ta, không có động khí, nhàn nhạt hỏi: "Thời điểm tôi bảo cậu hẹn Triệu Bằng cậu giống như rất để tâm?"
"Tôi...... Sau khi anh cùng Ngu đạo chia tay tinh thần vẫn luôn không tốt lắm, em chỉ là cảm thấy nếu như anh bắt đầu lại một đoạn tình yêu khác, có lẽ sẽ tốt lên một chút......"
"Cho nên cậu tiết lộ cho ông ta chuyện tôi cùng Ngu Tự Quần chia tay?"
"Triệu tổng vẫn luôn rất thích anh, thời điểm ông ta hỏi em liền nói anh đang độc thân, những chuyện khác em thật sự là cái gì cũng chưa nói."
Lục Quân Tiên hít sâu một hơi, nhìn trợ lý độc thân gần ba mươi năm, hỏi: "Cậu có phải đối 'muốn lên giường' cùng 'thích' có chút nhầm lẫn hay không?"
Đinh Viêm nghe vậy, lại là cả kinh, nói không nên lời.
"Được rồi, cậu theo tôi lâu như vậy, tôi biết cậu không có ý xấu, bất quá ngay từ đầu chúng ta đã thỏa thuận, cái gì nên nói cái gì không nên nói, cậu nếu đã làm không được, chúng ta cũng chẳng thích hợp làm cộng sự nữa."
"Lục ca, thực xin lỗi." Đinh Viêm khom mình làm lễ thật sâu.
"Đem người xử lý đi, nhận tiền lương, cậu có thể về Thiên Hà, hoặc là đi con đường khác, tùy cậu lựa chọn."
Lục Quân Tiên dẫn đầu rời đi, tâm tình cũng không có bình tĩnh như ngoài mặt thoáng nhìn.
Một cộng sự làm chung lâu như vậy, muốn đổi một trợ lý mới rất phiền toái.
Đi ra khỏi cửa lớn tiệm cơm, Lục Quân Tiên chợt quay đầu nâng mắt nhìn tên tiệm cơm, nhớ tới tối hôm qua Kỷ Trình ở chỗ này cứu chính mình .
Còn chưa có chính thức hảo hảo mà cảm ơn người ta, Lục Quân Tiên tính khả năng từng cái tiết mục của buổi diễn thử phải tốn bao nhiêu thời gian, lấy ra điện thoại gửi cho Kỷ Trình một tin nhắn, hỏi [ Buổi tối cậu có rảnh không, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.]
Thời gian chờ hồi âm, Lục Quân Tiên mua cái bánh trứng ven đường, một bên ăn, một bên thẳng tiến phòng casting.
Đi chưa được mấy bước, đã có hồi âm, một chữ thập phần lạnh nhạt