Tôi không nhớ rõ trận thi đấu bị hủy như thế nào, nhưng tôi chỉ nhớ tên cầm thú đi phía trước, sau đó ngoảnh lại nhìn tôi với đôi mắt sắc bén đỏ bừng.
Mấy ngày tiếp theo, tôi đều phải dựa vào tường mà đi.
Tôi sợ anh ta tới tìm tôi báo thù!
Mọi người thắc mắc tại sao tôi rõ ràng là người bị phi lễ nhưng lại sợ kẻ phi lễ mình? Tôi nghĩ là anh ta sợ tôi biết kỹ thuật hôn của anh ta không tốt, anh ta tức lên sẽ giết người diệt khẩu mất!
Tin đồn càng dữ dội hơn cho tới ngày thứ ba.
Một buổi chiều chạng vạng đầy nắng, lúc đó tôi mới ăn cơm chiều xong, đang đi ngang qua hoa viên nhỏ trước kí túc xá, chỉ cách cửa kí túc xá còn có 10 mét.
Thì tôi bị Tần Thạc chặn lại!
Lúc đó tôi chỉ cảm thấy thân hình cao lớn của Tần Thạc đã chắn ngang con đường chỉ rộng 1 mét 5 này.
Bởi vì lúc tôi lách qua khe hở chỗ bức tường để chạy thì bị anh ta dễ dàng túm trở về.
Nè nè, hành động này quả thực rất giống cầm thú đó!
"Tại sao cậu lại tránh mặt tôi?" Tần cầm thú nhìn về phía tôi với một cặp mắt rất chi là đẹp.
Mặt trời ngả về tây, ánh chiều tà chiếu vào đôi mắt anh ta thật rực rỡ.
Không ngờ tôi nhìn tới phát ngốc luôn.
Đột nhiên anh ta cúi đầu xuống, chớp chớp mắt hỏi: "Trông tôi có đẹp không?"
Tôi không dấu vết lùi lại một bước, bởi vì bộ dáng bây giờ của anh ta làm tôi nhớ tới cảnh anh ta hôn tôi lần trước.
"Không đẹp! Tôi chỉ là đang suy nghĩ, vì sao anh mặt dày dữ vậy?"
Anh ta sờ sờ mũi, nghiêm túc trả lời: "Kỳ thực, trước kia mặt tôi không dày như vậy đâu."
Tôi: "......."
"Tôi tìm cậu mấy ngày nay rồi."
Vô nghĩa. Là tôi cố ý trốn anh đó!
"Chúng ta thử lại một lần đi?" Anh ta nhìn về phía tôi với ánh mắt vô cùng tha thiết.
"What?!" Tôi quả thực muốn nhảy dựng lên mà, tôi không biết anh ta nói muốn thử cái gì, nhưng trực giác của tôi cho thấy hình như tôi đoán đúng rồi.
"Thử lại một lần, một lần thôi..." Mãnh nam cao lớn ăn nói khép nép, thật đúng là làm tôi cảm thấy vô cùng hưởng thụ.
Đương nhiên là tôi không thể nào dễ dàng thỏa hiệp được.
"Không có cửa đâu!"
Tôi dùng tay nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, muốn trở lại kí túc xá.
Tất nhiên là đẩy không ra rồi.
Đột nhiên anh ta dùng sức ôm chặt tôi, "Kim Vũ ngoan, thử một lần, chỉ một lần thôi, tôi muốn biết có phải tôi thật sự......."
Tôi ngẩng đầu: "Con mẹ nó anh còn chưa xong sao....."
Còn chưa nói dứt lời, anh ta liền dùng miệng chặn họng tôi.
Trời đã tối rồi.
Tôi còn nghe được xung quanh có tiếng ủng hộ.
Thậm chí tôi còn thấy được ánh đèn pin của
mấy người xung quanh đang tụm lại dòm chúng tôi.
Đèn flash của di động thật chói mắt.
Tần Thạc cũng mặc kệ mấy âm thanh ồn ào xung quanh, hai cánh tay ôm lấy eo tôi càng hôn càng động tình.
Tôi muốn tránh ra nhưng bất lực thay, sự chênh lệch thực lực giữa tôi với anh ta như mặt đất với mây trên trời.
Nhưng không thể không nói, kỹ thuật hôn của Tần cầm thú thế mà lại có tiến bộ.
Mấy chiêu thức lần trước tôi dùng đều bị hắn hoàn trả lại, thậm chí trò giỏi hơn thầy nữa.
Không ngờ tay tình trường già đời như tôi mà cũng có ngày bị tay ngang ngày đó hôn tới ý loạn tình mê. Thế nên hai cái tay thối của anh ta mạnh mẽ xoa bóp mông tôi khi nào cũng không biết!
Thẳng cho tới khi có cái gì đó cưng cứng thẳng tắp chọt chọt bụng tôi, tôi mới hoàn hồn lại.
Tôi dùng hết sức lực từ hồi bú sữa mẹ tới giờ, mới túm được cái đầu, đẩy đầu lưỡi của anh ta từ trong miệng tôi ra.
Chỉ có thể nói rằng anh ta đúng thật là đang rất cao hứng. Buổi tối tôi ăn tới ba cái bánh bao nhân hẹ đó, thật không hiểu nổi anh ta làm sao có thể hôn tới hưng phấn như vậy?!
Thế nên tôi mới hỏi anh ta: "Rau hẹ ăn ngon không?"
"Hả?" Anh ta không hiểu tôi đang hỏi gì, cũng có thể là anh ta không quan tâm rốt cuộc rau hẹ có vị như thế nào đi, "Tôi cảm thấy tôi rất có cảm giác với cậu."
"Tôi biết mà." Huống chi cái lều của anh ta còn đang dựng đứng kia kìa, "Không bằng, ngày khác chúng ta nói chuyện tiếp?"
"Tại sao a? Tôi thật vất vả mới tìm được cậu."
"Tôi thấy đồng phục của bảo vệ sắp đuổi tới đây rồi."
"Ồ, vậy ngày mai gặp." Giống như một đôi tình nhân đã lâu, anh ta nhẹ nhàng hôn tôi một chút, rồi giơ cao cờ tản đi cùng với mấy người đang đứng xem.
Ngày hôm sau, nhìn cái tiêu đề trên Tieba trường thật khiến tôi dở khóc dở cười.