Mẹ tôi nói bà nhớ tôi, nhưng lần trước tôi mới vừa đi thăm bà xong.
Nếu tôi đi Pháp nữa, Tần Thạc nhất định sẽ lại lo lắng, gần đây anh ta rất bận, tôi không muốn làm anh ta phân tâm.
Tôi do dự không biết nên trả lời như thế nào, mẹ tôi liền biết tôi đang khó xử.
"Tiểu Vũ a....Kỳ thật là, mẹ đang nằm viện, nên là....mẹ rất muốn gặp con..."
Nghe giọng của mẹ không có vẻ như rất suy yếu, sao lại nằm viện rồi?
Gần đây Tần Thạc bận tới mức không thể về nhà ngủ, cho nên tôi quyết định tự mình đi Pháp mà không nói cho anh ta biết.
Tự mình đặt xong vé máy bay, tới đó trước rồi tính sau.
"Đến Montmartre để làm gì?" Không phải nên tới bệnh viện sao?
"Không cần lo cho mẹ."
Tôi đứng như thằng ngốc trước cửa bệnh viện Bordeaux, chỉ có thể bắt xe tới đồi Montmartre.
Vừa mới xuống xe đã có người trùm đầu đem tôi nhét vào trong một chiếc xe khác chở đến một nơi.....Thế đạo dạo này không thể yên ổn sống được sao!
Có người nắm lấy tay tôi bắt ký tên, sau đó là ấn dấu tay.
Xong đời, xong đời rồi, mấy người này còn lột quần áo của tôi a!
Không đúng, chỉ có một người đang cởi áo khoác tôi, hơi thở rất quen thuộc!
"Tần Thạc....là anh sao?" Đôi mắt bị che khuất, chỉ có thể hỏi.
"Cả ngày chỉ biết Tần Thạc Tần Thạc, trong đầu có còn nhớ tới người khác không hả?"
Là giọng của một thiếu niên trẻ trả lời, tôi nghe nó nói xong liền bị ai đó đạp một phát.
Người này có bệnh a, lột đồ tôi xong rồi lại mặc cho tôi bộ khác.
Lại một lần nữa bị nhét vào trong xe.
Một đường gập ghềnh không biết bị chở tới nơi nào, rốt cuộc xe cũng dừng lại.
Nói thật tôi cũng không phải là rất hoang mang, người vừa rồi thay quần áo cho tôi thực sự rất quen thuộc, trực giác cho biết người nọ sẽ không gây nguy hiểm cho tôi.
Có người đặt vào tay tôi một cái hộp nhỏ, tôi gắt gao nắm chặt nó, vải che mắt được kéo xuống.
Cảnh tượng trước mắt làm tôi thật kinh hỉ.
Trên mặt cỏ dạt dào, có rất nhiều học sinh đang nhàn nhã vẽ tranh, vẽ phong cảnh lẫn hoa lá cỏ, một mảnh hài hòa yên tĩnh.
Mà trước mắt tôi là một tòa kiến trúc to lớn, trắng tinh mang theo vẻ thần thánh, ngất ngưỡng như một ngọn núi.
Tôi nhận ra, đây là nhà thờ Thánh Tâm Montmartre.
Mỗi lần tới thăm mẹ, nhìn thấy bọn nhỏ đang tự do tự tại thỏa thích vẽ tranh, tôi có hơi xấu hổ khi tiến vào, nói thực tôi rất hâm mộ những người có thể tự do tự tại vẽ tranh, vẽ những thứ mình thích.
Đứng giữa con đường đi tới trung tâm nhà thờ, cảm nhận thị giác được trải qua một lễ rửa tội nghệ thuật, tôi không tự chủ mà tiến lên phía trước.
Nhìn một đám bảo tiêu áo đen đi phía sau, tôi hoàn toàn yên tâm rồi, này nhất định là Tần Thạc an bài, chỉ là không biết anh ta đang tính toán chơi trò lãng mạn gì đây.
Đi đến trước cửa nhà thờ, nghe tiếng nhạc du dương, quay ra sau, tôi nhìn thấy Tần Thạc bận một bộ tây trang chậm rãi đi tới.
Tựa hồ tôi đoán ra rồi.
Nắm chặt cái hộp nhỏ trong tay nhìn người đàn ông mà tôi yêu nhất.
Tần Thạc đi tới trước mặt tôi, vươn tay tới: "Bảo bối nhi, em có nguyện ý cùng tôi bước vào lễ đường không?"
Tên thổ phỉ nhà anh, rõ ràng là anh trói đem tôi tới đây, còn giả vờ hỏi nữa, được rồi, anh là chó thì tôi cũng nhận.
Tôi không có trả lời, chỉ trịnh trọng đặt tay mình lên bàn tay đang vươn ra của anh ta.
Bước trên lối vào, tôi thấy lão ba, mẹ, Kim Tiểu Hoa và mẹ của nhóc, còn có ba của Tần Thạc, ông nội.....
Tất cả mọi người đều tới chúc phúc cho chúng tôi.
Nhớ lại ngay từ khi bắt đầu là tôi bị ép ở cùng anh ta, bị bắt cùng quấn quít, bị bắt thích ứng với hết thảy, nhưng tôi lại nguyện ý luân hãm trong tình yêu của anh ta, có thể cùng Tần Thạc ở bên nhau một đời, tôi nguyện ý.
"Thưa Chúa, chúng con ở trước mặt Ngài, chứng kiến đôi uyên ương đang bước vào thánh đường của hôn lễ.
Theo ý của Ngài, hai người hợp thành một thể, cử hành hôn lễ bạc đầu giai lão, thiên trường địa cửu.
Từ đây về sau cùng vui cùng buồn, tin tưởng, yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau.
Xin Ngài chúc phúc và ban phước lành