“Cô chủ ơi,cô chủ” Tiếng cô giúp việc gọi làm cô giật mình bừng tỉnh,vội mở mắt ra.Cô ngồi dậy hỏi với chất giọng lạnh như băng:”Mấy giờ rồi cô” “Dạ,bây h đã là 6h rồi,cô chủ xuống ăn sáng đi kẻo muộn,7h bắt đầu vào học rồi đấy ạ.Hn cô còn phải đi nhận lớp mới nữa”Sau khi giục Zami cô giúp việc nhanh nhẹn mở tủ lôi trong đó ra 1 bộ đồng phục trường Sweet Sun đặt lên giường rồi xin phép ra ngoài.Khi nghe cô giúp việc phổ biến xong thì Zami cũng đi vào nhà vệ sinh làm VSCN,chỉ còn 1 tiếng nữa để vào học mà cô vẫn ung dung đánh răng,ung dung rửa mặt,ung dung đi 1 cách bình thường ko baoh cô biết khái niệm từ “VỘI” là gì cả.Lạnh lùng là 1trong những phẩm chất ko thể ko có của cô,vì vậy dù có là chuyện gì xảy ra,cháy nhà,chết người,bố mẹ ốm nặng cô vẫn dửng dưng như vậy để mặc bao lời nói xấu về cô là người Vô Tình,vô nghĩa nhưng… ko baoh vô ơn.Ngược lại cô rất biết ơn bố mẹ đã nhận nuôi cô từ 1 trại trẻ mồ côi,từ 1 con bé mồ côi ko hơn k kém để đến bây h được làm tiểu thư con nhà giàu,con chủ tịch tập đoàn JK.Tuy người ngoài nhìn có vẻ nghĩ cô biết ơn vì được sống trong ngôi nhà giàu có,nhưng sự thật lại hoàn toàn khác,cô biết ơn vì bố mẹ đã nhận nuôi cô để cô có bố có mẹ,tưởng rằng ko có bố mẹ ruột bên cạnh sẽ có bố mẹ nuôi bù đắp tình thương.Phải!thứ cô cần,thứ cô luôn ao ước tuy nhỏ bé nhưng chứa đựng cả nỗi khát khao của 1 cô bé gái,chỉ mong muốn có 1 gia đình đầm ấm như bao đứa trẻ khác mà dường như cô không thể với tới được với điều ước đó.Thượng đế ko thương cô sao,ko mỉm cười với cô dù chỉ 1 lần và kể từ đó trong cô hình thành 1 phẩm chất ko thể ko có “LẠNH LÙNG”.Cô chỉ được nhận tình yêu thương của bố mẹ nuôi trong 3 năm trọn vẹn làm người mà thôi,rồi ông bà đi đến hết ngày hết đêm,ko còn những bữa cơm thân mật nữa,ko còn được nằm tròng vòng tay mẹ,ko được bố dạy dỗ.Mà cô đã phải sống lủi thủi 1 mình trong căn biệt thự to lớn rộng rãi,mọi người nhìn vào chắc hẳn đều ao ước được sống như cô 1 lần phải ko?Còn cô,chỉ muốn được như mọi người có bố mẹ lo lắng quan tâm,chứ ko như cô 1 mình 1 biệt thự và hàng tá người giúp việc.Cô đơn lắm!!!
Bộ đồng phục của trường Zami được thiết kế theo kiểu áo trên váy dưới,áo sơ mi dài trắng tinh khôi,bên dưới là chiếc váy ngắn đen mượt,ca-ra-vat màu đen hợp với màu chiếc váy ngắn bên dưới.Đi kèm theo bộ đồng phục là chiếc tất đen dài từ chân lên tới đầu gối,sắn tay áo lên tới khửu,mặc gọn bộ đồng phục trường,khoác trên vai chiếc cặp đinh màu đen,kẻ mắt màu đen thêm 1 tí gọi là tôn lên vẻ lạnh lùng vốn có của chủ nhân,mái tóc dài thẳng buông thõng hờ hững sau tấm lưng nhỏ bé.Cô ung dung đi xuống nhà mặc dù chỉ còn 40ph nữa là đến giờ học,nhiều lúc mọi người phải phát điên lên về độ thờ ơ của Zami.Ăn sáng 1 cách nhanh gọn,đi đôi giày thể thao màu đen huyền vào chân,cô vào gara nhà mình lôi con xe mui trần đen ra và đi với tốc độ như tốc độ ánh sáng,người đi đường ko khỏi giật mình mà thốt lên:”Này thằng kia,mày đi thế à”Cô nghĩ thầm”Chẳng lẽ cả đời ông chưa gặp con nào đi xe với tốc độ như này sao”Mỉm cười lạnh nhạt,xe phóng nhanh như không điểm dừng,xe đen người chủ của chiếc xe ngoài chiếc áo sơ mi trắng thì trên người độc mỗi màu đen là chủ đạo.Nếu ko có chiếc áo sơ mi trắng chắc ai cũng nghĩ xe này do ma làm mất,lao như tên lửa mà nhìn vào toàn 1 màu đen,có thánh cũng chịu chứ đừng nói đến người thường.
Dừng lại trước cánh cổng trường Sweet Sun mà cô sắp học,nhìn bao quát xung quanh trường,khá to mà cũng rộng rãi,có vẻ trường này rất danh tiếng toàn các cô các cậu ấm vào học,hot boy hot girl ko thiếu.Cười khinh bỉ cô thầm nghĩ:”Lại mệt mỏi đây”Gửi xe xong,cô lôi chiếc Iphone ra tìm trong dạnh bạ 1 số của người nào đó rồi bấm nút Call.1 giọng nói trầm trầm vang lên:”Alô”
“Tôi là học sinh mới,trường của ông to quá,làm sao tìm được phòng ông bây h”_Cô cố tình nấn ná cố tình nói đểu ông hiểu trưởng 1 tí thôi mà sao giọng ông ta có vẻ run run đáp lại:”A…a.c..ô..Za…mii”
“Làm sao vậy,nói tử tế đi xem nào”cô dở giọng đe dọa lão già đầu dây bên kia
“Đâu có đâu,tôi ko dám,nhà trường này cũng chỉ rộng hơn biệt thự cô ở có 1 chút thôi mà”_Ông cố cười cười nói
“Ông đang lạc đề rồi đấy,hiệu trưởng cần thiết phải nhiều lời vậy sao???Tôi hỏi phòng ông ở đâu”_Zami gằn giọng lên từng chữ một
“Cô đi thẳng lên tầng 3khu A,phòng hiệu trưởng nằm ở phía bên trái đầu dãy”_Hiệu trưởng
“Cảm ơn”_Cô cúp máy luôn ko cần biết đầu dây bên kia có muốn nói thêm gì nữa ko,đơn giản là đã quá muộn thời gian lên lớp.Ko cần biết ko cần nhìn nhưng nghe qua giọng nói và tiếng thở cô dám cá là ông hiệu trưởng phải toát mồ hôi khi biết người gọi điện là cô.Khẽ mỉm cười với những gì mình vừa nghĩ cô đi lên theo chỉ dẫn của lão hiệu trưởng già.
“Cộc…cộc…cộc…”
“Mời vào”_Hiệu trưởng Hiếu
“Cạnh”Sau khi nghe được sự đồng ý từ người bên trong,cánh cửa bật mở,1 cậu con trai cao ráo khôi ngô từ tốn bước vào.Khẽ đẩy gọng kính lên,hiệu trưởng Hiếu đan các ngón tay xen kẽ nhau đặt lên bàn nhìn cậu con