Lâm Nhất ngồi yên lặng cạnh giường lúc này mới lên tiếng cắt ngang bầu không khí không mấy tự nhiên:”Bác sĩ bảo chân con tạm thời bị gãy chắc phải tầm tầm 1 tháng nữa mới khỏi hẳn”
“1 tháng sao?Bố đùa con sao,chân thế này ít nhất cũng phải gần 2 tháng mới khỏi được,bị ô tô đâm chứ có phải bị ngã đâu mà 1 tháng.Thật là buồn cười”_Khánh bất mãn chỉ chích
Cả 3 người ngạc nhiên mở to mắt nhìn chàng trai quá mức bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình,trong đầu Zami không khỏi kết luận một câu:”Chàng trai này chắc chắn điên rồi,não không bình thường chút nào”
“Con nói sa…o…lại…2 tháng…”_Lệ Hi nhất thời quá khích mà lời nói rời rạc không đồng nhất
“Bố mẹ quả thực đã bị ông bác sĩ già đấy lừa,lo cho con đến mức đầu óc lú lẫn hết rồi sao.Thế này tập đoàn NJ lại sớm về tay con rồi”_Khánh mặt bình thản lắc lắc đầu phê bình bố mẹ mình
Để ngoài tai lời trêu chọc khó nghe đó,Lâm Nhất bực mình tức tốc gọi bác sĩ đến
Còn Lệ Hi người đã sớm run run khi nghĩ thằng con trai duy nhất của bà phải khổ sơ cơ cực ngồi xe lăn 2 tháng,nước mắt không tự chủ được lại rơi xuống
Đây là lần thứ hai Zami được nhìn cận cảnh Lệ Hi đau khổ như thế này,trong lòng cô nổi nên một cảm xúc vừa xót xa vừa ghen tị vừa tức giận
Có một người mẹ tốt thế này cô cầu còn không được mà cái tên đang ngồi chiễm chệ trên giường kia lại toàn làm bà bận tâm đến rơi nước mắt,nghĩ lại câu chuyện ngu đần chạy theo tình yêu mù quang mà bỏ bê khiến bố mẹ mệt mỏi lo lắng thì thực là một đứa con bất hiếu.Còn có người quan trọng hơn bố mẹ đã đẻ ra mình nuôi mình ăn học sao,dù có yêu tới mức nào thì cũng nên giới hạn một chút chứ.Không thể có cái này thì bỏ cái kia được,cái gì cũng phải san sẻ đều đều,khiến một người cùng cực hạnh phúc đồng thời cũng khiến một người cùng cực đau khổ,chuyện gì mà chả cần cân bằng
“Kìa mẹ,con chỉ là bị gãy chân tận 2 tháng thôi chứ có liệt giường liệt chiếc gì đâu mà”_Khánh nhíu mày vỗ vỗ Lệ Hi động viên bà
“2 tháng ngồi xe lăn vui vẻ lắm hay sao…”_Lệ Hi nói được vài chữ đã lại khóc ra tiếng
“Thôi mà đừng lo mà mẹ,sẽ ổn thôi,2 tháng sẽ qua nhanh thôi mà”_Khánh cố gắng an ủi bà mẹ lúc nào cũng chỉ biết mít ướt của mình
Lúc này Lâm Nhất đã kéo ông bác sĩ già đi vào phòng bệnh,vừa mới vào Lâm Nhất đã không kìm chế cảm xúc mà ủn ông ta ra quát to:”Con tôi bị gãy chân phải 2 tháng mới bình phục,sao ông dám nói chỉ cần 1 tháng hả.Tính lừa ông già này sao”
“Tôi…”_Chân ông bác sĩ già đã sớm mềm nhũn,môi run run không nói ra lời,vẻ sợ hãi hiện rõ trên mặt qua từng nếp nhăn
Zami thấy tình hình không ổn sợ rặng chậm chân 1 tích tắc Lâm Nhất có thể không làm chủ bản thân mà vồ đến xé xác ông bác sĩ.Cô nhanh chóng đứng giữa đẩy khoảng cách hai người xa nhau một chút mạnh miệng nói:”Có gì bình tĩnh rồi nói,giữa hành động và lời nói cái gì giải quyết sẽ tốt hơn đây”
“Bác còn chưa đụng tay đụng chân gì đến lão già nào mà”_Lâm Nhất trợn mắt nhìn ông bác sĩ
“Bác lôi người ta vào phòng rồi ủn đi bây giờ quát to thế này thì có khác gì động tay động chân không”_Chả hiểu sao Zmai thấy bực mình nhưng vẫn cố nén lại mà nói
Khánh từ không quan tâm lại vì lời nói của cô mà thu hút sự chú ý,trên môi bất giác nở một nụ cười đầy ẩn ý
Liếc mắt nhìn Zami lại nhìn ông bác sĩ,chân run run đứng còn không vững
Tưởng rằng Lâm Nhất sẽ bỏ qua nhưng ông lại gạt Zami qua một bên,vì quá đột ngột khiến cô không kịp phản ứng mà suýt ngã
Lâm Nhất đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận không xem ai ra gì mà tiến từng bước đến gần ông bác sĩ,khoảng cách không ngừng rút ngắn lại
Lâm Nhất vươn tay ra tính sẽ xách cổ áo ông bác sĩ lên dạy ột bài học biết thế nào là lừa gạt nhưng Zami đã phản ứng kịp mà chạy ra chắn trước mặt ông bác sĩ mạnh miệng:”Bác có thể bình tĩnh một chút được không?Đây chỉ là bệnh nghề nghiệp”
“Cháu tránh ra cho ta”_Lâm Nhất cố kiên nhẫn nói câu cuối
“Cháu không tránh”_Zami không những không sợ hãi àm dường như lời đe dọa của ông lại khiến cô có thêm dũng khĩ không lùi bước
Bàn tay thô bạo giơ lên không trung tức khắc khựng lại,một giọng nói không to nhưng lại đầy sức thuyết phục vang lên:”Zami nói đúng đấy,bố mau dừng tay lại đi,bố không nghĩ rằng ông ý chỉ sợ bố mẹ quá sốc nên mới nói thế sao.Bác sĩ trách nghiệm chính là ở lời nói động viên sao cho bệnh nhân cùng người nhà lạc quan một chút,không muốn ai phải buồn cả”
Zami giật mình nhìn người con trai ngồi trên giường bệnh cô hoàn toàn có thể nghĩ chàng trai này vừa lên tiếng bảo vệ cô nhưng cũng có thể lên tiếng để bảo vệ ông bác sĩ,lời nói của anh ta quả là có sức thuyết phục mà Lâm Nhất lại khôi phục vẻ hiền hòa,chỉ hừ lạnh một tiếng rồi ra lệnh cho tên bác sĩ biến đi
Bây giờ cô mới có dịp tìm hiểu thì ra chủ tịch tập đoàn NJ Trần Lâm Nhất khi nổi giận lại đáng sợ như vậy,cơn đố kỵ trong lòng cô đột ngột tăng cao.Lại nghe bọn họ ân cần hỏi con trai hết cái này đến cái kia khiến cô cảm thấy vô cùng tủi thân,cứ như người ngoài vô duyên vô cớ xen vào gia đình người ta
Nhẹ nhàng đứng dậy,tính sẽ lặng lẽ rời đi thì đột nhiên một câu hỏi vang lên:”Bố sẽ thuê y tá tới tận nhà chăm sóc cho con đến khi nào chân con bình phục”
“Không,con muốn ở một mình”_Khánh kiên quyết lắc đầu
Bước chân của Zami cũng vì câu trả lời mà không thể bước tiếp,cậu ta thật là bướng bỉnh,ngồi xe lăn 2 tháng mà muốn ở một mình thì sao có thể chứ…Người tạo ra cái chân bị băng bó kia chính là cô vậy hẳn cô phải là người thuyết phục cậu ta bằng được rồi,nếu không e rằng sau này có làm sao cô cũng khó mà bảo quản được trong tương lai cuộc sống của cô có yên ổn không
“Anh không thể không có người chăm sóc”_Zami vội vã quay đầu lại nói
Hơi nhướn mày,đây là lần đầu cô mở miệng nói chuyện với anh,giọng Khánh có chút trêu chọc:”Là cô…lo cho tôi sao?”
“Tất