“Hắt xì…hắt xì…”_Cánh cửa phòng hiệu trưởng vừa đóng,mỗi người đi một ngả,trên hành lang cô đi không khỏi phát ra tiếng hắt xì khẽ hòa lẫn vào tiếng nói chuyện cười đùa của học sinh xung quanh.
“Không khỏe sao?”_Lại một nội dung tương tự đập thẳng vào tai cô,nâng mi mắt lên,sừng sững trước mặt cô hiện lên một chàng trai tuấn tú đường nét lạnh lùng bờ môi mỏng vô tình phun ra lời quan tâm thật chẳng ăn khớp nhau.
“Hôm qua đi mưa chẳng may bị cảm”_Zami sụt sịt vài cái bước đi được vài bước lại giật mình theo phản xạ bịt chặt mũi lại đôi mắt đề phóng bắn tới Lil đang đi song song cô.
Anh có chút ngạc nhiên rồi như nhớ ra điều gì liền cười nhẹ,đưa tay lên định xoa đầu cô nhưng cô đã nhanh chóng né tránh,thu lại bàn tay lơ lửng trên không trung anh trả lời cho cô an tâm:”Hôm nay tôi không xịt nước hoa,không cần lo”.Lúc này cô mới dám bỏ tay xuống,lại không tin luôn mà ngửi ngửi một lúc.Sau khi cảm thấy không khí này thựa an toàn cô mới cảm thấy nhẹ nhõm mà thoải mái cất bước.
Lil vẫn yên lặng đi song song bên cạnh cô,một hồi lâu Zami dừng chân hướng mắt sang bên cạnh chau mày khó hiểu:”Anh đi theo tôi làm gì?Muốn nói gì thì nói luôn đi,hôm nay tôi thật mệt mỏi không muốn dài dòng văn tự”.
“Nói vậy thì sai,rồi đi rõ ràng là đi ngang hàng cô đi song song cô sau lại nói là tôi đi theo cô được chứ”_Lil lắc nhẹ đầu ra vẻ không mấy hài lòng với lời Zami nói.
“Cứ coi như lời tôi nói là sai đi,vậy anh gặp tôi có chuyện gì không?”_Zami vẫn thong thả tiến về lớp.
“Nhà cô ở đâu?”_Lại câu hỏi đỏ…
Zami nghe xong gần như tức điên lên cô lập tức dừng chân không nhịn được mà trừng lớn mắt nghiến răng ken két nhìn chàng trai kì quái bên cạnh:”Anh rảnh nhưng tôi không rảnh,đừng bao giờ lặp lại chuyện này một lần nữa,tôi thật sự đã phát ngán rồi”.
“Người có niềm đam mê đọ mắt không thể nào chán ghét nó được”_Lil vẫn thản nhiên nhìn ra ngoài bầu trời.
“Tôi phải nói bao nhiêu lần anh mới tiêu hóa nổi lời tôi nói đây,tôi không có niềm đam mê đọ mắt cái khỉ gì hết,tôi cũng không rảnh thời gian để ngồi đọ mắt hay đọ mông với anh.Ok?”_Zami âm lượng lần này còn lớn hơn.Khiến người xung quanh thu hút không ít,những lời bàn tán chỉ chỏ lại vang lên và lọt vào tai cô không ít nhưng nội dung lại liên quan đến cái từ gì đó…hình như là từ “Mông” thì phải…
Có chút thẹn thùng xấu hổ nhưng cô lại nhanh chóng áp chế phơi bày ra vẻ mặt lạnh lùng vô tình như thể từ ngữ “nhạy cảm” ban nãy không là gì cả.
Lil nhìn quanh một lượt,bị chú ý thế này làm anh cảm thấy thực không thoải mái.Không để Zami kịp phản ứng,anh đã nhanh chóng giang tay tón cô lôi đi không thương tiếc mặc Zami bực tức gằn từng lời đe dọa.Đám đông lại càng nhốn nháo hơn,máy ảnh điện thoại tất tần tật lôi ra chụp lại nhưng mục đích mà nhiều người vẫn thường hiểu lầm là thời khắc khỏe của xem nhà ai giàu hơn ai.
“Anh làm cái gì vậy,bỏ ra”_Zami lạnh lùng ra lệnh.
Rất nhanh chóng Lil phũ phàng thả tay cô ra sau đó thản nhiên khoanh tay ngẩng đầu lên nhìn trời đất đang biến chuyển nhiều mây.
Sau một hồi chỉnh sửa lại trang phục nhăn nhúm,cô đảo mắt nhìn quanh,thật vắng người nhưng…ở đây lại vô cùng quen thuộc.Hình ảnh hôm qua chợt hiện lên,cô không thích đám đông bu quanh nhiều chuyện nên đã nhanh chóng kéo anh đi.Mới đi xuống cầu thang cô lại chẳng biết đi đâu nữa,chỗ nào cũng có người,trường này căn bản cô mới chuyển đến mọi ngóc ngách quả thực một chút am hiểu cũng không có.Tiron rất nhanh nắm bắt được điều này mà kéo cô đến đây…đúng rồi chính nó…cái nơi mà hôm qua Tiron kể một tràng cho thấy sự biến mất đột ngột hôm qua của cô khiến anh cùng cực lo lắng.Trong nháy mắt,Zami cảm thấy mình thật tồi tề thật có lỗi,làm Ken bị thương giờ lại làm Tiron lo lắng…Ơ…mà tại sao lại nghĩ đến cái tên đó nhỉ,ai bảo qua đường không chịu nhìn…bỏ đi…quên đi…
“Này cô làm sao thế thế,không phải là cảm lạnh đã chuyển biến thành thần kinh đấy chứ”_Lil khó hiểu nhìn ánh mắt Zami biến chuyển liên hồi vừa nãy còn lắc lắc cái đầu khiến anh có chút nghi ngại về cái bộ não của cô.
Ngược lại với vẻ mặt cùng ngôn từ không mấy hay ho của Lil thì Zami lại vô cùng điềm tĩnh,một bên mày hơi nhếch lên một chút,bờ môi mỏng hồng hào quyến rũ nhẹ nhàng mở ra:”Tôi ổn,đúng là suy bụng ta ra bụng người,anh cứ như tôi thần kinh như anh không bằng ý”.
“Tôi thần kinh sao?”_Lil bất mãn nói lại không để lộ một chút tức giận nào.
“Không phải sao,ngày nào cũng đeo bám tôi đòi đọ mắt”_Zami khoanh tay thản nhiên khiển trách,quả thực chàng trai này làm phiền cô tới mức bức người không muốn giận cũng phải giận.
“Cô không thấy đọ mắt cũng là một môn nghệ thuật à?”_Lil
“Đọ mắt?Nghệ thuật?Đây là lần đầu tiên tôi nghe mấy từ này ghép lại với nhau thành một câu hoàn chỉnh đấy”_Zami nói như ám chỉ rằng lời anh nói thật lố bịch,chưa bao giờ xuất hiện trong đời sống con người.
“Đầu óc cô tôi nghĩ cũng phải thông minh lắm chứ mà sao lại chậm tiến thế này.Cái gì cũng phải tự mình tìm ra chứ,đọ mắt bây giờ không ai công nhận thì sau này cũng sẽ có người phải công nhận nó thôi.Cô không nên xem thường những thứ nhỏ nhặt nhưng mang cả một ý nghĩa lớn lao như vậy”_Lil có chút bực mình với lời nói chê bai của Zami.
Ngược lại với phản ứng quá khích của anh cô lại ung dung nhìn trời thản nhiên nói:”Trời hôm nay thật đẹp!”.Rồi quay người sải chân bước đi.
“Này này…đừng có lảng tránh,quay lại đây cho tôi”_Lil giật mình vội vàng kéo tay cô lại.
“Gì thế?”_Zami miễn cưỡng quay người lại,cô thực sự rất rất rất rất chán nản khi phải dây dưa với người não chỉ bằng hạt nho thế này…
“Tôi muốn đọ mắt”_Lil kiên định đưa hai tay lên giữ chặt bả vai cô.Ánh mắt lại toát ra một thứ gì đó dịu dàng mềm mại khiến tất cả phụ nữ nhìn vào đều si mê chết mệt.
“Không”_Zami lạnh lùng trả lời,cô không mấy quan tâm để ý tới sự biến chuyển của ánh mắt đó.Nhưng cô cũng không phản kháng lại bàn tay nặng trịch đang tựa trên vai mình.
“Tôi nhắc lại lần nữa,tôi muốn cùng cô đọ mắt”_Lil vẫn biện pháp áp chế như vậy nhưng cô lại chẳng hề lung lay mà hờ hững đáp:”Còn tôi cũng nhắc lại lần nữa…KHÔNG”.
Buông lỏng hai tay ra,mi mắt anh hạ xuống tựa như vô lực.Nét đẹp trai anh tuấn trên khuôn mặt hiện rõ vẻ thất vọng khiên ai nhìn cũng không nỡ từ chối,tuy nhiên…riêng Zami lại khác.Thấy thế cô như vứt bỏ được cái của nợ nặng nghìn tấn trên vai xuống,thoải mái vô cùng.Cười nhẹ một cái,cô quay người bước đi,không ngừng bội phục bản thân.Đôi khi nhiều chuyện cần quyết đoán không nên lưỡng lự…tinh cách này không phải cô gái nào cũng có được.
Bước đi chưa được mấy bước tay cô một lần nữa bị níu lại nhưng điều khiến cô ngạc nhiên nhất vẫn là chất giọng dịu dịu đầy sự nỉ non:”Thôi mà…đọ mắt với tôi đi mà…”.
Phản ứng đầu tiên của cô là bất động sau đó là một loạt phản ứng xuất hiện điển hình như nhìn chăm chăm vào vật thể lạ đang quỳ xuống ôm chân cô,tiếp đến là ánh mắt khẩn cầu thiết tha.Sự thay đổi trắng trợn này khiến cô không tiếp thu nổi mà giật mình.
“Đọ mắt với tôi đi mà,đọ mắt với tôi có được