“Ồ”_Kenbun nghệt mặt ra
“Suy nghĩ gì vậy”_Ko nhìn Kenbun,Zami hỏi mà mắt vẫn chăm chăm nhìn vào tờ báo cũ
“Nếu anh nói anh suy nghĩ về em,em có tin ko”_Vừa nói mặt anh vừa tiến sát lại mặt cô.Nhưng…anh tiến bao nhiêu,cô lùi bấy nhiêu suy ra việc anh làm chẳng khác gì công cốc
Để nói được ra câu này anh đã phải cô gắng lắm lắm lắm mới bật ra được từng nấy chữ.Vậy mà thái độ của Zami sau khi nghe lại ngược hoàn toàn với Kenbun.Mặt cô vẫn lạnh lùng như mọi khi,trong lòng cũng chả có cảm giác gì cả,mắt vẫn nhìn vào tờ báo,đưa tay lên đẩy mặt anh ra,cô nói:”Đừng có đùa”
Tim anh khẽ nhói lên,sự thật mà cô lại bảo anh nói đùa,nghe xong câu nói đấy đứa con gái nào chắc chắn cũng phải gào thét điên loạn vậy mà cô vẫn thờ ơ như chuyện bình thường.Mặc dù chẳng mấy ai dám mặt kề mặt với cô.
Anh quyết ko lùi bước,đã phi lao thì phải theo lao thôi,nói là làm,khi bàn tay của cô hạ xuống cũng là lúc anh tiếp tục hành động mặt kề mặt với cô.Nhưng mặt cách mặt mới có 6cm mà lại 1 lần nữa bị đẩy ra,ko những đẩy mà đẩy 1 cách thô bạo
Anh vuốt má nói:”Đúng là ko biết thương hoa tiếc ngọc mà”
“Em đã bảo là đừng có đùa mà”_Zami
Vừa vuốt má vừa trả lời thành thật,mặt tội nghiệp ghiaaa:”Anh ko đùa,đã nói là ko đùa mà”
Nghe xong câu trả lời,cô mới ngước mắt lên nhìn anh,vứt từ báo sang 1 bên,mặt từ từ tiến lại mặt anh trước đôi mắt căng tròn đang nhìn cô trân trân.Kenbun lắp bắp:”E..mm..là..m…gì..v..ậy”
Mặt kề mặt 3cm cô khẽ nhếch mép rồi thu mình lại,cầm tờ báo đọc tiếp:”Cũng phải,chưa có thằng nào gặp em mà ko bỏ ít phút để suy nghĩ cả”
Có phải hơi tự kiêu ko nhỉ =)) Kenbun mặt lại 1 lần nữa nghệt ra,sao anh ko baoh có cơ hội dù chỉ 1 tí 1 tí làm khó cô vậy,tức chết đi được.Vừa nghĩ anh vừa dùng ngón tay cái chỉ vào đốt ngón tay thứ nhất của ngón trỏ mồm lầm bẩm:”Chỉ 1 tí thôi,1 tí thôi”
Đám vệ sĩ nhìn bộ dạng trẻ con của cậu chủ mình rất muốn cười nhưng sự thật là bộ dạng đó chẳng khác gì thằng điên mắc bệnh tự kỉ
Zami nhìn Kenbun ko chớp mắt:”Anh đang làm gì vậy”
Khi bắt gặp ánh mắt sắc như dao của cô thì anh chỉ biết gãi đầu:”À,ko…ko có gì”
“À mà mấy đứa hôm nay đánh lén em,anh nhớ chúng nó đúng ko,thế biết tên ko”_Zami
“Biết chứ”_Kenbun
“Vậy cái con bé giọng chua như vắt chanh là ai,cả đám trai gái bu vào đánh em là ai.Anh nhớ tên từng người chứ”_Zami
“Nhớ,con bé đấy tên là Ánh,còn người yêu nó tên là Lâm,còn thêm 4 đứa nữa,lúc nào cũng đi kè kè bên cạnh Ánh và Lâm.Em nhìn thấy Ánh và Lâm em sẽ nhìn thấy 4 đứa kia đi ngay bên cạnh,chẳng có giây phút nào chúng nói rời xa nhau trừ về nhà”_Kenbun
“Vậy cảm ơn anh,mà phòng em ở đâu”_Zami
Anh vừa nói vừa chỉ tay vào cửa phòng ngày bên cạnh phòng anh đang đóng:”Kia kìa”
“Em đi ngủ trước đây,anh ngủ ngon”_Nói xong cô bước đi về phòng anh đã chỉ cho mình,mới chạm tay vào nắm cửa thôi đã bị chặn lại bởi 1 câu hỏi:”Em định xứ lí như thế nào với bọn nó”
Quay đầu lại nhìn chàng trai vẫn đang ngồi vắt chéo chân trên sofa cô đáp:”Em tự có cách hành xử riêng”Nói xong cô đi vào phòng mình luôn và anh cũng vậy
Hôm nay khá mệt mỏi,làm xong vệ sinh cá nhân là cô ngả người lên giường và ngủ luôn.Chuyện ban nẫy cô thực sự chỉ coi là 1 trò đùa của anh,ko đáng bận tâm,ko đáng tốn thời gian suy nghĩ.Ngược lại với cô,anh nằm trằn trọc mãi ko ngủ,suy nghĩ rất nhiều về cô,nghĩ lại cảnh vừa rồi mặt anh lại ửng đỏ lên,sự thờ ơ lạnh lùng của cô làm anh thất vọng vô cùng.Chẳng lẽ đối với cô anh chỉ như một người anh trai thôi sao,khoảng cách dường như có hạn muốn tiến thêm dù chỉ 1 chút cũng ko được sao.Suy nghĩ nhiều cũng mệt,anh dần dần chìm vào giấc ngủ,đêm nào ngủ anh cũng mơ,người con gái đứng bên đường gào thét định chạy lại đẩy anh sang một bên trước xe tải lao nhanh ko có ý định dừng lại.Nhưng khi cô sắp đến nơi,sắp đẩy anh sang 1 bên thì anh lại đẩy cô trở về,mặt đối mặt với xe tải…”Ầm”
Anh cũng ko biết vì sao đêm nào cũng gặp giấc mơ với người con gái đó.Rốt cuộc cô ta là ai,từ sau vụ tai nạn đêm nào anh cũng mơ tới người con gái hiền dịu mang vẻ đẹp thánh thiện của thiên thần,riêng chỉ có vụ tai nạn xe tải là anh mơ đến tận hơn 10 lần rồi.Thật sự ngày nào cũng ám ảnh thế này,anh ko chịu được…Nhưng cũng ko ít giấc mơ ngọt ngào của anh và cô gái đó,như thể 2 người từng là 1 đôi…
5h30 am:
Ánh sáng của nắng sớm mai len lỏi qua tấm rèm vàng chiếu thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn,làn da trắng mịn,đôi mắt nhắm nghiền bỗng ti hí.Vươn vai 1 cái,lấy tay che đi ánh nắng sắp phá hoại làn da trắng mịn của mình,đi từ từ vào nhà wc làm vscn.10ph sau,bước ra khỏi cửa nhà wc nhìn cô khác hẳn ban nãy,tóc chải chuốt gọn gàng,quanh mắt kẻ nhẹ 1 viền đen,nhìn thế này mới có sức sống chứ
Với tay lấy cái đt nằm im trên giường,mới có 5h40,dậy trước báo thức quả là một kì tích.Chắc do hôm qua mệt quá ngủ sớm,ngủ đủ giấc rồi nên mới dậy trước báo thức còn ngủ rất ngon nữa
Cô đi qua phòng anh,cửa vẫn đóng,chắc chưa dậy.Cô xuống vườn nhà,đi dạo một vòng,quan sát cũng có thể thấy khu đất ở đây rất tốt,xung quanh cũng chả mấy nhà,rất thoáng tự nhiên và ko ồn ào.Đúng là con chủ tịch tập đoàn SU có khác,về đất đai nhà cửa miễn chê.Cây trong vườn cây nào cây nấy xanh mượt,cao chót vót,đúng là đất tốt cái gì cũng tốt mà
Đi loanh quanh một vòng cũng đã chán,bây h đã là 6h5 rồi.Cô đi thẳng lên phòng để mặc quần áo,chỉ 5ph là mọi thứ xong xuôi,vừa mới đặt chân xuống phòng khách đã thấy Kenbun ngồi chiễm chệ trên ghế tay cầm tờ báo vẫy tay gọi:”Zami,xuống ăn sáng rồi còn đi học”
Cô ko tiến về bàn ăn mà tiến lại gần anh giật lấy tờ báo rồi xem ngày T^T:”Đọc đúng báo rồi đấy”
“Em…thật là…”_Kenbun ngậm đắng nuốt cay,chẳng qua là hôm qua vớ được tờ báo thì đọc thôi mà chứ có phải anh mù chữ ko phân biệt được ngày tháng đâu
2 người ngồi vào bàn ăn,chỉ cần 10ph là hoàn thành nhiệm vụ với cái bao tử yêu dấu.Vừa ăn xong thì cô thấy 1 bác giúp việc lom khom trong bếp,cô tiến tới bắt chuyện:”Chào chào bác”
Bác đang rửa bát giật bắn měnh,č dč đáp:”À,chào cô”
“Bác đến đây ngoài dọn dẹp phòng vào mỗi buổi sáng ra bác ko làm gì nữa ạ”_Zami
“À,vâng,cậu chủ bảo vậy”_Bác giúp việc
Kenbun từ đâu bỗng đi vào đứng ngay sau lưng cô:”Em đang làm gì vậy,sao lại hỏi người ta mấy cái đó làm gì”
“Anh trật tự đi”_Zami đáp mà ko nhìn Kenbun.Sau câu nói đó anh cũng chỉ biết im lặng xem cô muốn làm gì thôi
“Vậy phiền bác từ lần sau ngoài dọn dẹp thì có thể đến làm đủ bữa cho anh Kenbun được ko ạ”_Zami nhìn bác giúp việc với anh mắt thân thiện
“Tất nhiên là ko có