“A…”.
…
“Em có thể nhẹ nhàng hơn chút xíu được không?”_Ken bất mãn vừa lên tiếng miệng vừa nhồm nhoàm nhai quả nho,chỉ là bỏ nho vào miệng anh thôi mà…có nhất thiết phải hung dữ vậy không?
“Xin lỗi!Hai từ nhẹ nhàng không có trong từ điển của tôi,nếu anh cảm thấy không thoải mái thì có thể nhờ người khác thay tôi.Hàng tá cô gái còn đang ở ngoài xếp hàng chờ kia kìa,yên tâm họ chuyên nghiệp và chu đáo hơn tôi rất nhiều”_Zami lạnh lùng nói một hồi,giựt một quả nho ném vào miệng anh.Công việc ngu ngốc này…cũng là lần đầu tiên cô làm.
Ken không giận ngược lại còn cười phá lên,tự tiện vươn tay ra phía trước véo mũi cô một cách yêu chiều…Thản nhiên nói:”Em nghĩ tôi ngu sao?Được nhìn thấy em phục vụ tôi thế này vui còn không hết thì đuổi em đi thế nào được”.
Cô nhếch mũi mạnh
tay ném quả nho vào người Ken,định sẽ cho hắn bẩn quần áo nhưng…anh lại nhanh chóng đưa miệng lên đúng tầm cô ném…”Ngoàm”.
Anh cười thích thú trước vẻ mặt không thể tối hơn của cô…Ai bảo sự tức giận của cô lại là niềm vui của anh kia chứ!
Zami trong đầu luôn có quan niệm thua keo này ta bày keo khác,sau đó một loạt quả nho bay theo tay cô vù vù như gió…mà Ken lại chẳng khác nào một người máy biết ăn,cô cứ ném ra quả nào lại yên vị trong miệng anh quả đấy…
Một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua nhìn một nam một nữ trong phòng vui vẻ cùng nhau,cây hoa cỏ lá dường như đều bị vui lây không ngừng đung đưa theo nhịp điệu!
Một buổi trưa với ánh nắng dịu nhẹ lại mang theo hương vị ngọt ngào lắng đọng lòng người!
----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Không phải hôm nay em rất mệt mỏi sao?Hay là về nhà nghỉ đi,hôm khác đến tập cũng được”_Tiron đánh tay lái một vòng quay sang nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô với vẻ hỏi thăm,sau khi được Ken nhắc nhở anh mới biết thì ra…cô ngoài lạnh lùng máu lạnh còn che dấu rất giỏi,mà điều đặc biệt là chính anh…người yêu của cô lại chẳng biết chút gì về cô cả.Chỉ một chút mệt mỏi nếu không được sự nhắc nhở chắc anh đến giờ cũng không biết…nói chung là…trong lòng anh bất ngờ nổi lên một cảm giác xa cách gì đó…
“Em không sao,thời gian đầu làm sao có thể nghỉ ngơi nhiều vậy chứ,toàn lí do vớ vẫn”_Dường như Zami chẳng màng đến sắc khỏe cứ phẩy phẩy tay ý bảo anh không sao.
“Sức khỏe của em là quan trọng nhất,vớ vẩn là vớ vẩn thế nào”_Đùa anh à,đến sức khỏe của mình cô còn nói vớ vẩn thì cái gì mới được tính là quan trọng đây…!
“Sức khỏe của em là của em…”_Zami bất ngờ quay sang nói một câu mập mờ ý tứ khó hiểu…!
“Anh biết”_Tiron vẫn giữ nguyên tư thế tập trung lái xe.
“Một buổi tập của em là của nhóm chứ không riêng gì cá nhân em nữa…”_Zami tiếp tục.
“Nhưng mà em phải có sức khỏe tốt mới tập được chứ”_Tiron chán nản nói,cô gái này luôn luôn ngoan cố như vậy…
“Em không muốn vì mình mà làm ảnh hưởng tới cả nhóm,như vậy quá ích kỉ”_Cô chẩng quan tâm lời anh nói chỉ nhả ra vài chữ cần thiết rồi thu người về,lạnh lùng khoanh tay trước ngực nhìn ra cửa sổ.Một đêm không ngủ mà có thể làm khó cô thì cô đã chẳng phải là Zami…!
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Cô lạnh lùng cất bước vào thang máy bấm nút lên tầng 18 mà không chờ Tiron…anh cũng chẳng phải thần thánh gì mà chạy đua nổi với cô…đương nhiên chỉ còn một cách duy nhất…đi cầu thang bộ!
“A!Zami em đây rồi,hôm trước anh nghe Tiron nói em bận không đến được phải không?”_Hải Phong đang chơi trống nhìn thấy cô liền vui mừng lại gần hỏi thăm.
“Đúng vậy,em có bỏ lỡ cái gì không?”_Zami nhẹ nahfng cười rồi ngẩng đầu lên ngó đông ngó tây,chẳng thấy hai cô gái kia đâu chỉ thấy Kỳ Minh ngồi gẩy đàn ghi-ta nhìn cô mỉm cười.Rất ít khi cô nhìn thấy anh cười vì bản chất anh lạnh lùng và một phần cuộc sống đôi chút khó hiểu.
Hôm nay anh trông rất đẹp trai phong độ với áo sơ mi phối cùng quần kaki,mái tóc vuốt vào nếp gọn gang.Xem ra mấy ngày không gặp anh thay đổi không ít,đẹp trai hơn lạnh lùng hơn nhưng lại cười với cô nhiều hơn…
“Cũng không có gì nhiều,em đừng lo…”_Hải Phong cười tươi roi rói,nhìn anh thế này đáng ra tâm tình cô phải khá khẩm lên nhiều nhưng nó lại làm cô cảm thấy lo lắng hơn.
Vì những người hay cười thường là những người có nỗi buồn sâu đậm nhất,đây cũng là một biện pháp để che dấu,có điều nó quá phổ biến…nhìn phát ra ngay!
Hải Phong thấy ánh mắt cô nhìn anh bất ngờ thay đổi lạ lẫm,dường như có thể nhìn thấu da thịt vào tận xương tủy của anh,điều này làm anh sợ hãi…
Chiêu trò muôn thủa đánh trống lảng không chỉ áp dụng với nữ giới mà cả nam giới cũng có,anh cười hòa ái ngó nhìn về sau lưng cô hỏi:”Thế Tiron đâu?Sao chỉ có mình em thế này”.
“À…”_Zami theo phản xạ quay đầu lại đúng lúc nào đây,ngay cầu thang một thanh niên nhễ nhãi mồ hôi vật vờ như thằng điên,hai tay ôm chặt thành cầu thang như thể buông ra là ngã ngửa ra sàn.Mới tập đi chăng?No no…Mới tập đi không bao giờ tập đi ở cầu thang cả !
Hải Phong há hốc miệng nhìn anh bạn trí cốt của mình,tát một phát vào mặt…Thế quái nào?Tát thêm cái nữa…Vẫn vậy à?...Nốt cái cuối cùng…Thôi!Mai ghé bệnh viện khám một chuyến,dạo này mắt mũi chẳng ra đâu vào mới đâu cả !
Anh vẫn không dời mắt khỏi Tiron còn thừu người ra nhìn,tay theo bản năng vỗ nhẹ lên vai Zami hỏi:”Thằng kia có phải Tiron không đấy?Hãy nói là mắt anh có vấn đề đi”.
“Không!Mắt anh không có vấn đề,Tiron chính là hắn ta…”_Zami thản nhiên nhấn mạnh đoạn cuối cho nó thêm phần nghiêm trọng !
Ôi má…
“Hai người nhìn tôi kĩ vậy?Còn nữa…Hải Phong sao cậu nhìn tôi như gặp mà vậy”_Tiron dồn hết sức lực lết xác đến bên hai thân hình cách mình không xa,bám vào người Hải Phong hết quay sang hỏi Zami lại quay sang Hải Phong hỏi…
“Này này…cậu bỏ cái tay ra khỏi người tôi