“Cạnh”…
“No quá à…”.
“Rầm”.
Vừa đặt chân vào phòng khách,Lil đã uốn cong người về phía sau đưa hai tay trời gào thét rồi thả lỏng để cơ thể tự ngã xuống sofa một cách thoải mái.
Trên mặt vẫn còn vương lại nụ cươi tươi như hoa…
Zami thì khỏi phải bàn,vẻ mặt nhìn như chỉ muốn đấm…
Chẳng là từ ngày cô dọn tới đây chăm sóc Ken,mọi khoản chi phí của cô đều bị bố mẹ cắt đi nhiều,mà một bữa ăn đã bị hai người con trai kia làm cháy ví bảo sao không xót cơ chứ…
Ken bên ngoài trưng vẻ mặt lạnh tanh nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ,nhất là được chiêm ngưỡng khuôn mặt miễn cưỡng trả tiền cho anh phục vụ.
Thực sự nếu lúc đó mà không có ai chắc anh ngửa mặt lên trời cười phớ lớ mất…
…
“Lấy cốc nước hộ tôi luôn”.
Mắt vừa kịp liếc thấy bóng dáng Zami di chuyển đến chiếc bàn kính,Lil đã nhanh chóng lên tiếng nhờ vả.
Nghe anh nói vậy cô khựng lại một chút,rồi thản nhiên rót nước ình không quên đáp lời:”Có chân tự đi mà rót”.
“Tôi no lắm rồi,thực sự không lết xác nổi ra đó”_Lil.
Zami quay đúng 180 độ,nhìn anh chăm chăm,đôi mắt đảo xuống cốc nước rồi nhếch mép cười.
Tiến về phía anh chìa cốc nước ra trước mặt Lil…
“Cảm ơn”_Anh mỉm cười tay vừa dơ lên định với tới…
Cô đã nhanh tay đưa cốc nước lên cao khỏi tầm với của anh,không một lời hất thẳng cả cốc nước vào mặt anh rồi hừ lạnh quay lưng bước đi…
Đơ vài giây…
Cái quái gì thế này…
Ngay khi bóng cô vừa khuất sau tấm cửa gỗ anh mới nhận ra bản thân dang ướt sũng nước…
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…”.
“Zamiiii,cô quay lại đây cho tôiiiiii ”.
Đúng lúc đó,Ken lăn xe vào phòng,nhìn thằng em họ bị người giúp việc mới đối xử “tàn nhẫn” thì anh lại chẳng có vẻ gì cả…
Mà chỉ lạnh lùng cầm quả chuối lên chĩa thẳng vào mặt Lil đe dọa:”Câm miệng hay ăn chuối?”.
“Dạ…câm”_Lil không dám chống đối gật mạnh đầu đưa tay lên che miệng…
Haizz,cũng chỉ có đàn anh mới khống chế được đàn em thế này!
--------------------------------------------------------------------------------------------------
“Cạnh”.
“Rầm…”.
“Em đẹp như đóa hoa sen…
Sau khi chia tay…em khác rồi…
Chẳng là của anh nữa đâu…
Em xinh hơn rất nhiều…
Mãi mãi chẳng thể mang em về…chẳng thể nâng niu em như báu vật ngàn năm vô giá…”.
Vâng!Lại bài nhạc chuông cổ truyền ngày nào…
“Alo”_Zami tay cởi thắt lưng tay còn lại cầm điện thoại mệt mỏi bắt máy trả lời.
“Hôm nay có ai đến tìm mày không?”_Yin bên đầu dây gấp gáp hỏi.
Hơi nhíu mày,sao cô ấy lại hỏi chuyện này,một linh cảm gì đó,một suy nghĩ gì đó…
“Lil đến tìm mày hỏi tung tích của tao đúng không?”_Zami hỏi Yin,ngoài mặt là thế nhưng trong đầu cô đã sớm chắc chắn được linh cảm của mình mach bảo đúng,chưa từng sai lệch…
“Lil?Hắn tên là Lil à?Ơ thế mày quen hắn à?”_Yin ngây thơ hơi.
“Bộp…” Zami chán nản mím môi nhắm chật mắt,đưa tay lên đập một phát vào trán mình rồi gõ vài cái…
Sao cô lại có một con bạn thân ngu hết chỗ nói thế này nhỉ?
“Mày đã nói gì với anh ta?”_Zami kiên nhẫn hỏi tiếp,cầu trời đừng để lộ thông tin,cô chúa ghét có người khác biết về chuyện đời tư của mình.
“Tao chỉ nói tao là bạn mày”_Yin.
“Anh ta hỏi gì nữa không?Mày trả lời thế nào?”_Zami.
“Hắn hỏi mày đang ở đâu và tao nói mày đang làm một công việc quan trọng gì đó”_Yin.
Suy nghĩ một chút,im lặng một chút,Zami di chuyển đến bàn uống nước rót ình một cốc nước nói:”Chỉ thế thôi?”.
“Đúng vậy chỉ thế thôi!”_Yin trả lời.
Zami đưa máy ra khỏi tai đang định tắt nút…
“Hắn tìm mày?”_Yin.
“Đúng vậy?”_Zami.
Một linh cảm xấu thoáng qua trong dòng suy nghĩ của Yin,cô đanh giọng lại kiên định hỏi:”Mày đang ở đâu?”.
“Mày biết để làm gì?”_Zami không vui nói.
“Trả lời đi”_Yin.
“Mày…”_Zami.
“Trả lời đi,không tao sẽ lật cả cái thành phố này lên tìm đấy”_Yin lớn giọng hơn tỏng đó chứa đựng một chút giận dữ…
Yin chưa