"Phu nhân tự sát rồi!"
Hàn Tư Phong đứng bật dậy như không tin vào tai mình, anh vội vàng chạy đến căn phòng của Thiên Trường Cửu.
"A Phong! Anh đi đâu vậy?"
"Đưa Mộc Liên Hoa về nhà ngay!"
Mặc kệ sự hoang mang của Liên Hoa, Bạch Lộc liền ra lệnh cho vệ sĩ đưa cô về sau đó cùng Nhất Hàn đuổi theo Tư Phong.
Trường Cửu đang ở đây vậy mà cô không hề biết, còn bị Tư Phong ngó lơ rồi vứt bỏ như vậy thì đúng thật là điên tiết mà.
Tư Phong đạp cửa xông vào thì trước mặt anh chính là Trường Cửu đang nằm trên vũng máu.
Miểng chai khắp nơi, cổ tay thì máu chảy như thác, có thể là cắt vào động mạch chủ.
Anh vội chạy đến ôm cô vào lòng, gương mặt tái nhợt không còn giọt máu vì sợ hãi.
"Trường Cửu! Trường Cửu! Em tỉnh lại cho tôi!"
Bạch Lộc và Nhất Hàn chạy vào cũng bị cảnh tượng trước mặt làm cho hoảng sợ.
Bạch Lộc chạy đến xé vội chiếc áo của mình để sơ cứu cầm máu cho cô và hét lớn.
"Chuẩn bị xe, sau khi tôi cầm máu thì đến bệnh viện ngay lập tức!"
Sau khi chạy đến bệnh viện, Bạch Lộc cố gắng cầm máu cho Trường Cửu nhưng lại có một điều khiến anh như chết lặng.
"Mất máu nhiều quá..."
"Mất thì truyền!"
"Nhưng nhóm máu của cô ấy là Rh..."
Đây là nhóm máu hiếm chỉ chiếm gần 0,1% dân số, bệnh viện đương nhiên sẽ không thể có máu dự trữ được.
Không lẽ Trường Cửu phải chết sao?
"Rh...lấy máu của tao đi!"
"Cô ấy mất nhiều máu lắm mày sẽ không chịu nổi đâu!"
"Tao không quan tâm làm ngay!"
Giờ đây tính mạng của Trường Cửu là ưu tiên hàng đầu, Tư Phong không cần biết bản thân có chịu nổi hay không nhưng anh tuyệt đối sẽ không để cô mất mạng.
Hàn Tư Phong cũng giống Trường Cửu, cũng mang nhóm máu Rh âm, nên hiện tại ngoài anh ra liệu còn ai có thể cứu được cô.
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Tư Phong, Bạch Lộc hiểu rằng có khuyên ngăn cũng vô dụng, chỉ có thể bất lực đồng ý vì đây là cách duy nhất.
Một lúc sau Nhất Hàn cầm đồ ăn và vào phòng mà Tư Phong truyền máu cho Trường Cửu.
"Ngưng được rồi đó, mặt mày tái nhợt rồi kìa.
Muốn truyền cho cạn máu hả?"
"Hỏi Bạch Lộc...đủ chưa...?"
Tư Phong yếu ớt nói với Nhất Hàn nhưng ánh mắt của anh luôn nhìn về phía Trường Cửu.
Nếu có mệnh hệ gì có khi anh thật sự sẽ truyền cạn máu của mình cho cô gái ấy.
"Mày gần đến giới hạn rồi."
"Trường Cửu....?"
"Cô ấy thì vẫn còn thiếu một chút"
"Vậy thì....truyền...đến khi đủ...mới thôi..."
Bạch Lộc và Nhất Hàn thở dài nhìn anh yếu ớt truyền máu trên giường.
Rõ ràng là căm thù đến tận xương tủy.
Rõ ràng là muốn thấy Trường Cửu đau khổ.
Rõ ràng là muốn cô chết đi.
Nhưng tại sao bây giờ lại liều mạng truyền máu chỉ để mong cô tỉnh lại? Hàn Tư Phong rốt cuộc đang nghĩ gì vậy chứ.
Anh thật sự đã yêu cô hay sao? Hay là như anh nói, không muốn mất đi món đồ chơi thú vị này?
Thấy Tư Phong