Muốn cho thứ gì Trường Cửu đều từ chối, hết cách họ chỉ có thể đưa cô lên vòng đu quay chỉ mong nụ cười trên môi cô lần nữa nở rộ.
Đang đi giữa chừng thì Trường Cửu bỗng mất kiểm soát lao thẳng về một hướng.
"Chị ơi! Chị!"
"Thiên Trường Cửu cô bị gì vậy đừng có chạy rồi la hét làm mất mặt tôi!"
Tư Phong chạy đến và kéo tay cô lại.
Đang yên đang lành lại chạy đi là muốn bỏ trốn hay gì.
Mặc kệ anh có lay cỡ nào cô vẫn vô hồn nhìn thẳng về phía trước lúc sau liền rơi nước mắt.
Thiên Trường Cửu bắt đầu khóc, nước mắt cô rơi đến không thể cản được.
Tim cô nhói lên một cảm giác đau đớn và khó thở.
Nước mắt thì cứ rơi còn cổ họng cô như bị ai đó bóp nghẹn, cứ ậm ừ không thể phát ra tiếng.
Đau đến thấu tim gan nhưng cô không thể hét lên được.
Thiên Trường Cửu, cô không có quyền yếu đuối.
"Trường Cửu, cô gặp người quen hả?"
Thấy cô cứ mãi nhìn về phía trước, Nhất Hàn liền hỏi nhưng Trường Cửu hình như không nghe.
Cô cứ thỏ thẻ "chị ơi", nước mắt thì rơi không ngừng.
Họ sẽ không thể biết được cô đã nhìn thấy những gì.
Trên đời này thật sự có những người giống nhau như hai giọt nước dù không cùng huyết thống sao? Trường Cửu bây giờ rốt cuộc nên đau khổ buồn bã hay mỉm cười mãn nguyện đây? Nên đau buồn vì chị ấy không thể thấy cô, không nhận ra cô.
Hay mỉm cười vì đã có thể gặp lại người chị mà cô yêu quý một lần nữa?
"Phải học cách chấp nhận...Chị không còn bên em nữa rồi...Chị Nguyệt...bên đó sống vui không?...Em nhớ chị quá"
Trường Cửu ngồi khụy xuống hai tay ôm lấy mặt.
Cô không muốn khóc, không muốn khóc một chút nào hết.
Nhưng cô đau quá, đau đến không thở được.
Tim cô đang từ từ vỡ ra.
Thiên Trường Cửu phải kiên cường lên, họ không muốn thấy cô khóc, họ không muốn thấy cô đau khổ.
Nhưng cô chịu hết nổi rồi, ba chiếc lá trong cỏ bốn lá ấy không ở cạnh, không ai có khả năng vá lại trái tim cô, cũng không còn ai ôm chặt cô vào lòng nữa.
Trường Cửu cắn chặt răng cố không phát ra tiếng khóc, đứng lên hít một hơi thật sâu và thở ra.
Cô lau nước mắt đập hai tay thật mạnh vào má, sau đó từ từ quay lại mỉm cười nhìn Tư Phong và Nhất Hàn.
"Gió to quá cát bay hết vào mắt tôi rồi...!Đi thôi...lên vòng đu quay nào..."
Hai người họ không hiểu cô đã nhìn thấy gì mà lại che giấu những giọt nước mắt như vậy.
Nhưng nhìn bóng lưng cô đang đi về phía vòng đu quay họ cũng không tiện hỏi.
Lên đến vòng đu quay, Trường Cửu cứ như một con búp bê vô hồn nhìn ra bên ngoài.
Không ai biết cô đang cảm thấy gì và nghĩ gì.
Bỗng Tư Phong liền lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Cô quen người vừa nãy hả? Sao cứ hét lên chị ơi vậy?"
Tư Phong đúng là tên ngốc mà.
Nhất Hàn đơ cả người không nghĩ hắn lại dám mở miệng hỏi cô.
"Không quen."
Trường Cửu vẫn giữ vẻ mặt vô cảm nhìn