"A Phong, anh no chưa?"
"Rồi, anh có chút việc nên em về trước đi."
Hàn Tư Phong đưa Mộc Liên Hoa vào xe và nói tài xế chở cô về còn bản thân mình thì trở lại nhà hàng.
"Chị no chưa?"
Thiên Trường Cửu mỉm cười và gật đầu.
Sau khi Lạc Dĩ Dương thanh toán và đưa cô ra ngoài thì có một cuộc điện thoại gọi đến.
"Chị đứng đây đợi em, em sẽ trở lại nhanh thôi."
Nói xong cậu liền chạy đi để lại Trường Cửu một mình đứng trên con đường ấy.
Bỗng cô có linh cảm có một người đang đến gần mình.
Vẫn chưa kịp lên tiếng cô đã bị đánh bất tỉnh.
"Chị ơi em về....rồi....!Chị ơi...?"
Lát sau Dĩ Dương trở lại thì như chết đứng, Thiên Trường Cửu đột nhiên lại biến mất khiến cậu sợ hãi.
...
Không biết đã qua bao lâu, Trường Cửu cuối cùng cũng tỉnh lại.
Sờ có một cảm giác mềm mại, có lẽ cô đang ngồi trên giường.
Loay hoay không biết đây là đâu thì có một giọng nói quen thuộc vang lên.
Giọng nói mà cả đời cô cũng chẳng thể quên.
"Em tỉnh rồi?"
Không thể nhìn thấy nhưng chỉ cần nghe giọng thôi cô cũng có thể nhận ra.
Cho dù có hoá thành tro thì Trường Cửu vẫn có thể nhận ra chàng trai cô đã từng yêu bằng cả sinh mạng.
"Không nói chuyện cũng được thôi, để tôi lấy nước cho em.
À đúng rồi em đừng nghĩ có thể rời khỏi đây."
Nói xong Hàn Tư Phong đóng cửa và rời đi.
Nếu đoán không lầm thì đây có thể là căn phòng khi xưa.
Trường Cửu dựa theo trí nhớ bước xuống giường và đưa tay tìm đường đến cửa.
Không ngoài dự đoán, cửa thật sự bị khoá rồi.
Cô lại tìm đường đi đến ban công và cửa ban công cũng không thể mở được.
Một lần nữa...!Một lần nữa cô lại trở về cái lồ ng chim này.
Thiên Trường Cửu nở một nụ cười chua xót, cô ngồi trước ban công và ngẩn mặt lên.
Còn gì nữa không, đến đây và trừng phạt cô một lượt đi.
Ông trời thả cô ra làm gì khiến cô ảo tưởng rằng bản thân đã được tự do để rồi một lần nữa đẩy cô trở về nơi ngục tối.
"Ngồi dưới đất lạnh lắm, tôi đưa em về giường."
Hàn Tư Phong bước đến vừa chạm vào vai Trường Cửu liền bị cô hất ra khiến ly nước trên tay anh rơi xuống sàn và vỡ tan.
"Giết tôi đi...!Tôi trả đôi mắt cho cô ta như ý anh rồi anh còn muốn gì ở tôi nữa..."
"Giết em?"
Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của Thiên Trường Cửu, Hàn Tư Phong chỉ nở một nụ cười quỷ quyệt rồi đè cô xuống trao nụ hôn.
Thiên Trường Cửu không còn phản kháng nữa vì cô biết có làm gì cũng vô dụng.
Như một con búp bê xinh đẹp, Trường Cửu nằm yên để Hàn Tư Phong in dấu hôn khắp cơ thể.
Cô không khóc được nữa rồi, cũng không cảm thấy gì nữa cứ như dây thần kinh cảm giác đã bị cắt đứt vậy.
Tư Phong cũng chẳng làm gì quá đáng, chỉ nhẹ nhàng hôn và