"Ông chủ!"
Hàn Tư Phong mở cửa, đầu chảy đầy máu tươi, gương mặt thất thần khiến Phong quản gia hoảng sợ.
Có vẻ như cố gắng lắm hắn ta mới có thể lái xe trở về nhà.
Đi được vài bước anh đã bắt đầu loạng choạng và ngã xuống, may mắn là Phong quản gia đỡ anh kịp thời.
Mất máu lại thêm áp lực công việc khiến Hàn Tư Phong mệt mỏi mà ngất lịm đi.
Phong quản gia chỉ có thể thở dài và đưa anh lên phòng, đặt xuống giường và băng bó vết thương.
Rốt cuộc thì tại sao ông chủ của mình lại thảm hại như vậy cơ chứ, hay do cô gái ấy.
Ông phân vân không biết có nên gọi cho cô hay không.
Phong quản gia là người cô tin tưởng, thế mà chính tay ông đã từng xích cô vào giường và bịt miệng.
Ông lấy tư cách gì để gọi cho cô đây, ông cũng chẳng dám gặp mặt hay xin cô tha thứ.
"Tiểu Cửu....con liệu có tha thứ cho ông hay không....?"
...
Hôm sau Hàn Tư Phong tỉnh dậy, tay ôm lấy đầu đau nhức không thôi.
Ngồi trên giường một lúc, anh lại trầm ngâm nhìn sang bên cạnh.
Hình ảnh người con gái anh yêu đang say giấc bỗng hiện lên.
Cô ấy đã từng nằm ở đó, từng cùng anh ngủ cùng một chiếc giường.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Vào đi"
"Ông chủ đã thấy đỡ hơn chưa? Tôi có hầm canh gà để ông chủ ăn tẩm bổ"
"Phong quản gia...tôi phải làm thế nào để theo đuổi lại cô ấy đây?"
Phong quản gia trầm tư đặt tô canh lên trên bàn.
Ông cũng chẳng biết nữa, anh đã đập bể bông hoa thủy tinh ấy vậy mà bây giờ lạ muốn gắn lại những mãnh vỡ sao? Nhưng dù gắn được thì sao? Trên bông hoa ấy vẫn còn vô số vết nứt không thể xoá được.
Dù có làm gì đi chăng nữa cũng không thể khiến bông hoa thuỷ tinh ấy trở lại hình dáng ban đầu.
"Tôi không biết...!Anh có thể thử mua hoa"
"Cô ấy đã ném nó đi"
"Còn thức ăn?"
"Cô ấy cũng hất đổ hết"
Phong quản gia im lặng nhìn chàng trai trước mặt mình.
Tự hỏi rốt cuộc cô đã tổn thương đến mức nào mà từ một cô gái hồn nhiên, hiền hòa, tốt bụng lại có thể nhẫn tâm và vô tình đến vậy.
Tự hỏi chàng trai ấy yêu cô đến cỡ nào hay chỉ vì cảm thấy tội lỗi, mong muốn bù đắp lỗi lầm mà hao tâm tổn sức vì cô.
Trễ rồi, bông hoa ấy đã trở thành trăm mảnh rồi, căn bản không thể hàn gắn lại được.
Nhưng có vẻ đối với anh, chỉ cần vẫn còn các mảnh vỡ, chỉ cần chưa hoá thành cát vụn, anh vẫn sẽ ngồi xuống nhặt từng mảnh lên và gắn thành hình, mặc cho bàn tay có bị các mảnh vỡ cứa chảy máu.
"Hay là...tôi cầu hôn cô ấy một lần nữa? Phong quản gia, cô ấy thích hoa gì?"
Không có kết quả đâu, tình cảm của cô đối với anh đã cạn khô rồi, mối quan hệ của cô đối với anh còn hơn người lạ.
Nhưng Phong quản gia hiểu rằng bây giờ có nói gì anh