133
Giờ tôi đang cả gan xem Trì Thành như ghế salon để ngồi lên, nhân tiện liếc mắt đưa tình trêu chọc hắn.
Nhưng hình như Trì Thành không bắt được tín hiệu từ ánh mắt tôi, thân thể hắn cứng đờ, vẻ mặt hết sức mất tự nhiên.
Tôi nghiêng đầu thắc mắc: "Trì tổng?"
Trì Thành nhìn tôi với vẻ sâu xa, sau đó tôi thấy hắn hít sâu một hơi rồi nói: "Tôi chỉ bảo cậu ngồi cạnh tôi thôi mà.
"
"! ! ! ! ! ! " Dãy dấu chấm dài thòng này đại diện cho chỉ số xấu hổ của tôi, giờ đến lượt tôi cứng đờ không nhúc nhích.
"Nếu cậu muốn ngồi vậy cũng được.
" Thấy tôi không có phản ứng gì, Trì Thành còn chu đáo nói thêm một câu.
134
Tôi vội vàng bật dậy khỏi đùi Trì Thành, sau đó gượng gạo ngồi xuống cạnh hắn, à không, phải nói là xa hơn bên cạnh một chút, giữ khoảng cách nhất định với hắn.
"Xin lỗi Trì tổng, em hiểu lầm ạ.
" Ngoài mặt tôi nói vậy nhưng trong lòng lại hùng hổ chửi bậy, gã khốn này bảo tôi ngồi cạnh mà sao lại vỗ đùi chứ, chẳng phải sẽ khiến người ta hiểu lầm à!
"Không sao.
" Mặt Trì Thành vẫn lạnh lùng như xưa, giọng nói cũng chẳng có chút dao động nào.
Giờ tôi đang xấu hổ cực kỳ.
Đồng thời cũng mất mặt vô cùng.
Sao lúc nãy tôi không nghĩ kỹ mà ngồi ngay chứ, Trì Thành hoàn toàn đâu phải loại người này, dễ gì để tôi ngồi trên đùi hắn ngay trong phòng làm việc, chúng tôi đã hẹn hò đâu.
Nhưng giờ có hối hận bao nhiêu cũng là thừa, chuyện đã xảy ra rồi còn gì.
"Lần này tôi gọi cậu đến là vì thấy được bài đăng của cậu trong vòng bạn bè.
" Trì Thành lấy điện thoại ra, trên màn hình là bức ảnh tôi đăng một tiếng trước mà chỉ có hắn mới thấy được.
"Dạ.
" Tôi khúm núm gật đầu, thậm chí giờ tôi cũng không dám ngẩng mặt lên, trong đầu toàn là cảnh tượng xấu hổ ngạt thở lúc nãy.
"Tiêu Lâm, công ty có quy định phải ăn mặc chỉnh tề, chắc cậu cũng biết đúng không?"
"Dạ.
" Tôi tiếp tục gật đầu.
"Vậy sao cậu không mặc đồ đàng hoàng, hai nút trên cùng sao lại cởi ra? Để hở rộng như vậy còn ra thể thống gì nữa! Nếu thật sự nóng quá thì có thể tới chỗ tôi ngồi máy lạnh chứ không được cởi áo trong văn phòng, hiểu chưa?" Trì Thành càng nói càng nghiêm khắc, quả thực giống hệt giáo viên dạy môn nam đức.
Tôi chột dạ đưa tay sờ cổ áo, may mà trước khi đến đây đã cài kín.
"Em, em biết rồi, lần sau không dám nữa ạ! " Tôi trả lời nhỏ như muỗi, giờ phút này tôi đâu dám nói năng gì, mặt mũi đều mất sạch, có biết thế nào là hiện trường cái chết xã hội không hả? Mới đầu tôi còn định lả lơi dụ dỗ Trì tổng, không ngờ lại ra nông nỗi này, quả thực không còn chỗ dung thân nữa.
Sau đó Trì Thành giáo huấn tôi thêm một trận rồi mới chịu thả tôi về.
Đạp mạnh cửa phòng Tổng giám đốc, tôi lập tức xóa ngay bức ảnh chỉ có Trì Thành thấy được