Suốt ba ngày, Khinh Dương không trở về khách điếm.
Ngồi yên trong căn phòng trống trải…… Hắn thật sự tức giận rồi, không cần Ngâm nhi nữa……
Thiên tân vạn khổ đi tới bước này, không ngờ không qua được một khảo nghiệm.
Trúc Ngâm nặng nề lấy ra một bộ quần áo của Khinh Dương, đặt trên người đo đạc, hơi rộng, nhưng y vẫn có thể mặc.
Nơi này là Trường An, không ai quen biết y, kỳ thật chuyện giả làm nữ nhi, đã sớm không cần thiết …, nếu không phải Khinh Dương nói thích, thì y sẽ chẳng mặc quần áo nữ nhân đến tận giờ.
Hiện tại hoa nở hoa tàn không người hay biết, có tiếp tục làm vậy, cũng chỉ khiến người ta chê cười.
Bằng mặt không bằng lòng, không được làm 1 nam nhân, hương son phấn trong trí nhớ, vô luận như thế nào cũng không phai ……
Người trong gương sao vô cùng xa lạ…… Thì ra là con người thay đổi, từ những thứ không ưa cho đến thói quen, thật tự nhiên mà biến chuyển, cuối cùng lấy phương thức thoải mái nhất mà lộ diện.
Hết thảy, từ đầu tới đuôi, chính là một giấc mộng đứt quãng không thể quay đầu……
“Dương ca, nếu ngươi thật sự thích ta, hãy để ta đường đường chính chính đi.”
Trúc Ngâm đẩy cửa bước ra, đi xuống lầu, cũng không để ý tới ánh mắt kinh mộ của mọi người, đi thẳng về phía thư viện.
Y không biết lúc này Khinh Dương cũng không chịu nổi mà trở về tìm y, cứ như vậy mà bước tiếp.
Trúc Ngâm muốn nhìn thấy Khinh Dương sớm 1 chút, liền tiến vào 1 con đường tắt nhỏ.
Bước thật nhanh, trước mặt hiện ra một chiếc kiệu màu lam bụi bặm. Suýt nữa thì va phải, phu kiệu lầm bầm vài tiếng oán giận.
Trúc Ngâm lên tiếng xin lỗi cho có lệ, rồi tiếp tục chạy đi.
Người trong kiệu vén màn lên, liếc nhìn bóng dáng y, bỗng nhiên gọi phu kiệu.
“Đem người kia về cho ta…… Nhưng đừng kinh động người ngoài……”
Mấy người nhìn nhau, sau đó hướng mắt về phía một cô nương che mặt xin chỉ thị.
Nàng kia nâng cằm, lông mày khẽ nhíu.
Kiệu phu tức khắc đuổi theo.
“Công tử dừng bước, lão gia nhà ta mời ngài về phủ một chuyến……”
Trúc Ngâm còn chưa ra khỏi ngõ nhỏ đã bị ngăn lại. Thêm chuyện tâm tình không tốt, không khỏi có chút phiền chán.
“Vừa rồi là ta không phải, tại hạ hiện có việc gấp, không tiện trì hoãn, thỉnh các vị nhường đường……”
Bốn người đồng loạt lao ra, Trúc Ngâm cũng không nghĩ nhiều, ai ngờ mới vừa lùi hai bước, đã trúng 1 đòn thật mạnh phía sau. Không kịp hoảng sợ, y gục vào cánh tay người nào đó.
“Gia, vị công tử này ngài định làm như thế nào……”
“Đưa vào trong kiệu……”
Trúc Ngâm bị bế vào, vững vàng dựa lồng ngực người trong kiệu
Bàn tay to lớn vuốt ve gò má trắng noãn của Trúc Ngâm, khóe miệng nam nhân cong lên 1 độ rất nhỏ, đặt xuống một nụ hôn.
Ôm trong lòng thân thể đã trăm ngàn lần mơ tưởng, bụng dưới cháy lên một đám lửa dục vọng. Âm thanh thô dát thì thào bên tai Trúc Ngâm
“Trên đời này, chẳng ai thoát khỏi 2 chữ duyên phận, xem ra ngươi và ta thật có duyên……”
Đến tận khi mặt trời hạ xuống phía đằng tây, Trúc Ngâm mới đần độn tỉnh lại. Cũng không biết mình đang ở nơi nào.
Trong phòng trang trí hoa lệ khí phái, nhưng không có hạ nhân. Sờ sờ sau gáy, vẫn rất đau, đầu cũng có chút choáng váng. Trong lòng còn nghĩ, nếu Dương ca trở về không thấy người, nhất định sẽ sốt ruột.
Đang định xuống giường, cánh cửa bật mở.
“Thật phiền toái mới có thể mang ngươi tới, tại sao mới tỉnh đã muốn bỏ đi?”
Đợi khi nhìn rõ người vừa tới, Trúc Ngâm đã thấy lạnh thấu xương. Thầm nghĩ, Dương ca ngàn vạn lần đừng tới tìm gã.
“Ngươi đúng là người quen cũ của ta a.”
Trúc Ngâm mở to mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, thề thốt phủ nhận
“Tiểu nhân chỉ là một thảo dân, chưa từng quen ai phú quý như ngài…… Chỉ sợ các hạ nhận sai người”
“Cứ như lọt vào trong sương mù vậy, có lẽ ta có