Ban đêm, phía tây Lạc Dương lâm vào cảnh chém giết, máu chảy mấy ngày không dứt, rối loạn, gót sắt đạp bầm thây, lưỡi mác tước vạn cốt.
Trong ngục có bóng một người.
Vài ngày trước, kẻ này còn chỉ huy đội ngũ công chiếm thành trì, thế như chẻ tre, chém giết rất khoái hoạt.
Ai ngờ đến đang đắc ý điên cuồng, Lưu Nhạc vốn bị Lưu Diệu phái đi Mạnh Tân lại đến tìm người cầu viện, Lưu Nhạc cùng một vạn tinh binh bị vây ngoài thành, không chỉ có chủ soái bị trọng thương, ngay cả lương thảo cũng không duy trì quá ba ngày.
Vì thế Hô Diên Mô đành phải xuất binh suốt đêm tới, lại ở giữa lòng địch nhân, bị Thạch Hổ đem 2 vạn kỵ binh mai phục, trở tay không kịp. Đến tận khi bị thương nặng rồi bị bắt, mới biết kẻ hắn định cứu lại phản bội chính mình……
Ngọn đèn dầu lay động trong doanh trướng, một nam tử thân hình cao ngất chống nạnh mà đứng, vẻ tuấn lãnh như ẩn như hiện rồi trưng ra một ý cười khó nhận thấy, ho nhẹ hai tiếng, giả như nghiêm túc.
Đối diện là 1 thân ảnh nhỏ gầy đang quỳ. Thấy y thật lâu không nói, hắn hạ mắt, ánh mắt chạm nhau, y lại ảm đạm cúi đầu.
“Anh Đào, chuyện gì cũng nên từ từ, sao phải hành lễ như vậy.”
Tiến lên định dìu y đứng dậy, y lại không muốn, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh
“Thạch đại ca, hôm nay ta chỉ mong được tự tay đâm chết kẻ thù.”
Từng từ leng keng hữu lực, hệt như khi xưa hắn gặp y, trong đôi mắt tràn ngập huyết hải thâm thù, nhìn không ra vẻ non nớt y nên có.
Một chút trìu mến, một chút tán thưởng.
“Chuyện nào có đáng gì, ta đáp ứng, ngươi mau mau đứng lên.”
Vô cùng cung kính dập đầu ba cái.
“Tạ ơn Thạch đại ca, ngày sau Anh Đào nguyện chung thân phụng dưỡng ngươi, núi đao biển lửa cũng không chối từ.”
Thạch Hổ sửng sốt, lập tức cao giọng cười to,“Được, được!”
Hai ngày sau, tại doanh trại kỵ binh.
Một tay giữ trường tiên, thiếu niên khoác một bộ nhung trang đỏ rực, mang theo bảy tám tướng sĩ kéo 1 kẻ dở sống dở chết tới thao trường.
Người nọ bị chặt hết chân tay, ngã trên mặt đất, chỉ có thể dùng khuỷu tay chạm đất, hạ thân chảy ra từng tia máu mơ hồ, hiển nhiên đã chịu cung hình, trước ngực, sau lưng cũng đầy vết roi. Để phòng ngừa hắn cắn lưỡi tự sát, còn cố ý nhét vào miệng 1 mảnh da ngựa.
Ai nhìn thấy có lẽ cũng phát lạnh, nghĩ rằng người dụng hình hẳn là rất ác độc.
“Đem ngựa lại đây!”
Lát sau, một tướng sĩ đưa tới 1 con ngựa cao to hùng tráng. Chính là con ngựa có chút kì lạ, đạp nát tất cả trên đường đi, hí một tiếng dài, bụi đất bay mù mịt.
Vài tướng sĩ trói kẻ kia dưới thân ngựa, ấn hắn xuống, trong lòng bàn tay giấu hai cây châm dài thấu xương, lại làm một ít động tác nhỏ, con ngựa sớm bị kích thích, rồi dưới sự chỉ dẫn của những người kia, đem tinh khí của ngựa ấn vào phía sau hắn.
Vang lên chuỗi âm thanh cực kì bi thảm, thứ cực đại ấy tại hạ thể hắn thô bạo tiến vào.
Máu chảy không ngừng.
Người nọ điên cuồng xổ tung mái tóc, rống lên chói tai, nước miếng theo khóe miệng chảy ra ngoài, không rơi nổi một giọt nước mắt.
Mọi người thổn thức, lúc này mới phát hiện, người nọ chính là Trấn Đông đại tướng quân Hô Diên Mô bị bắt giữ trong một trận chiến ngoài thành Lạc Dương.
Hắn hiện giờ sao lại ra nông nỗi này!
Đại khái là không thoát khỏi can hệ với vị thiếu niên môi hồng răng trắng giữa sân.
Thiếu niên nở nụ cười càn rỡ, cười đến rơi lệ.
Người không biết, sẽ chỉ cảm thấy y tâm ngoan thủ lạt, dụng tâm ác độc.
Cũng chỉ có Thạch Hổ ở sau lưng xa xa nhìn lại, tuy rằng chẳng quan tâm, nhưng trong